edit & beta: Hàn Phong TuyếtQua lần bị hãm hại
này, Nhạc cha và Nhạc ca ca mới biết đại tiểu thư nhà họ bình thường bị
bắt nạt mà không dám kể. Có thể thấy hai vị nam nhân hết sức áy náy vì
ít quan tâm đến Nhạc Linh Ca. Nhạc cha ngày ngày đều về phủ sớm hơn
trước rất nhiều, rốt cuộc thì một nhà ba người cũng có thể cùng nhau ăn
cơm tối. Nhạc cha còn thường xuyên gọi tôi đến thư phòng của ông hàn
huyên. May mà lão tiên sinh vốn không hiểu con gái mình lắm nên mấy ngày rồi cũng không thấy ông phát hiện ra sơ hở của tôi mà ngược lại còn đón nhận tôi của hiện tại một cách tự nhiên hết sức.
Nhạc Thanh Âm thì lãnh đạm hơn một chút, như thể là nếu thân thể tôi không
sao thì anh ta cũng không lo lắm, làm chút tình thân vừa nảy nở trong
tôi lập tức biến thành bọt biển.
Nói thực, cho dù tôi có bình tĩnh đến thế nào thì sự kiện này cũng làm tôi hoảng sợ không
ít. Cổ đại không sánh được với hiện đại. Hiện đại giết người không đến
mức tử hình, trừ phi là thảm sát, độ ảnh hưởng sâu rộng, nhưng ở cổ đại
thì đây là tội chém đầu – chém đầu đấy! Đầu thân chia lìa đấy! Nghe nói
lúc đầu rơi xuống người vẫn còn tri giác. Ợ, không được nghĩ, không được nghĩ, càng nghĩ càng sợ!
Rúc trong phòng hai ngày,
cuối cùng trái tim tôi cũng điều chỉnh được về nhịp đập bình thường.
Sáng sớm ra, tôi đang định đến hậu hoa viên hóng mát một chút, chợt thấy có hai người đang ngồi trong đình nghỉ chân đánh cờ. Nhìn kỹ, thì ra là Nhạc Minh Giảo và Qúy cẩu quan. Lòng ngờ vực, hai người này hôm nay
không đi làm ư? Vừa định tránh đi, Nhạc Minh Giảo lại ngẩng đầu lên
trông thấy tôi, bèn vẫy tay nói: “Linh Ca, đến đúng lúc lắm”.
Đúng cái gì mà đúng, vừa sáng ngày ra đã lôi cẩu quan ra gọi vận đen của
tôi. Tôi than thở bước đến, hành lễ nói: “Cha, Qúy đại nhân”.
“Sao vẫn còn gọi ‘Qúy đại nhân’?” Nhạc Minh Giảo cười nói, “Lần này nhờ có
Yên Nhiên ca ca của con công tâm quyết đoán, còn không mau cảm ơn nó?”
Lòng tôi hậm hực. Công tâm quyết đoán là bổn phận của hắn, sao tôi còn phải
cảm ơn? Vả lại, hôm ấy ở công đường tôi đã cảm ơn rồi, thế nào, chẳng lẽ hôm nay phải quỳ xuống dập đầu?
“Đa tạ Yên Nhiên ca ca…” Tôi nói, nhẹ nhàng hành lễ.
Cẩu quan vội đứng lên định đỡ tôi, đại khái là cảm thấy nam nữ thụ thụ bất
thân nên vừa vươn tay ra đã rụt về, hại tôi vẫn phải đứng khom người.
Hắn chỉ đành dùng đầu ngón tay nhẹ nâng khuỷu tay tôi lên một chút, cười nói: “Linh Ca muội muội đừng đa lễ”. Tôi lập tức đứng thẳng người lên,
cúi đầu đi đến bên cạnh Nhạc Minh Giảo.
“Linh Ca, hôm nay cha và Yên Nhiên được nghỉ, cha bèn mời nó đến phủ, con phải tiếp
đãi chu đáo đấy!” Nhạc Minh Giảo lại cười nói.
Được
nghỉ? Cổ đại cũng có hai ngày nghỉ ư? Ồ… Nghĩ ra rồi, trong một cuốn
sách nào đó có ghi: “Quan viên cứ cách năm ngày được nghỉ một lần”, thời cổ quan viên cũng có ngày nghỉ, cứ đi làm năm ngày là được nghỉ. Đến
tiết thanh minh, đoan ngọ, đông chí và ngày tết thì được nghỉ dài, gọi
là “chí nhật”. Ở mỗi triều đại thì việc nghỉ phép của quan viên là không giống nhau, không biết quan ở triều Thiên Long này nghỉ ngơi thế nào.
Nhạc Minh Giảo là một người cuồng công việc, chỉ e được nghỉ cũng chẳng
chịu nghỉ.
“Vâng, cha”. Tôi đáp nhẹ, bưng ấm trà lên
rót đầy chén cho hai người. Thảo nào hôm nay cả hai đều mặc thường phục, Nhạc Minh Giảo là một bộ đồ viên ngoại trung niên, Qúy cẩu quan thì là
một bộ tím nhạt rộng rãi, rất nhàn tản.
“Linh Ca muội muội cũng ngồi đi”, cẩu quan cười tủm tỉm giơ móng ra mời tôi. Tôi chỉ
đành từ từ ngồi xuống. Nha hoàn hầu hạ ở đây lập tức mang thêm một cái
chén tới, rót trà cho tôi.
Hai nam nhân một già một
trẻ tiếp tục chơi cờ. Nhạc Minh Giảo thờ ơ nói: “Dạo gần đây có nghe tin mấy nhà phú hộ trong kinh thành bị trộm, không biết có phải thật hay
không?”
Qúy cẩu quan nói: “Cháu cũng có nghe nói. Từ
mấy tháng trước đã có một phú hộ họ Cố bị trộm, cháu sai Lý Hựu đến hỏi
thì Cố viên ngoại lại phủ nhận. Sau đó lại có thêm mấy nhà bị trộm, vậy
mà không ai đến báo án, cho nên chỉ đành tạm thời quan sát, không hề có
chứng cứ việc trộm cắp”.
Nhạc Minh Giảo gật đầu, đặt
một quân cờ lên bàn, nói: “Tuy rằng giờ đất nước đang thái bình phồn
thịnh, nhưng lòng người đa đoan, tội ác thay phiên nhau sinh ra. Lão phu ngày đêm bận rộn lo án này án kia cũng không thấy làm sao, giờ rảnh rỗi lại thấy hơi bất an, luôn cảm thấy như trời lặng gió trước cơn bão”.
Qúy cẩu quan cười nói: “Bá phụ bận rộn đã quen, thường ít có ngày nhàn hạ,
nên lúc được yên tĩnh thì cứ yên tĩnh nghỉ ngơi, sum vầy bên con cháu,
cho dù núi có mưa thì chung quy mặt trời vẫn sẽ lên”.
Nhạc Minh Giảo cười nói: “Nói đến con cháu, lão phu lại hỏi cháu – đã vừa
mắt ai chưa? Phụ thân cháu không ở trong kinh thành, hôm qua lại nhận
được thư ông ấy, dặn ta trong năm nay phải lo xong chuyện chung thân cho cháu, ông ấy đã mong được bế cháu nội lắm rồi!”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một con cún lè lưỡi được quấn tã,
không nhịn được cười. Cẩu quan hỏi: “Linh Ca muội muội đang cười gì
vậy?”
Tôi cả kinh, giương mắt lên thì thấy hắn đang
quay đầu nhìn tôi mà cười, liếc mắt, Nhạc Minh Giảo cũng đang nhìn tôi,
lòng thầm mắng cẩu quan, miệng đáp: “Qúy đại… À, Yên Nhiên ca ca nếu như còn chưa có ý trung nhân, Linh Ca có thể dẫn bạn đến cho ca ca làm
quen, nếu thành đôi thì cũng là chuyện tốt. Không biết Yên Nhiên ca ca
nghĩ thế nào?”
Nhạc Minh Giảo gật đầu cười nói: “Như thế cũng được, ý Yên Nhiên ra sao?”
Cẩu quan đứng dậy, ôm quyền với tôi, cười nói: “Vậy thì làm phiền Linh Ca muội muội rồi”.
“Yên Nhiên ca ca đừng khách sáo”. Tôi đứng lên đáp lễ, thầm nghĩ ngươi cứ
sống độc thân cả đời cũng được, chuyện chung thân của bản cô nương còn
chưa lo xong, hơi đâu lo cho ngươi?
Đang nghĩ, chợt
thấy Nhạc Thanh Âm từ xa xa bước tới, cẩu quan bèn híp mắt cười, nói với Nhạc Minh Giảo: “Không biết bá phụ đã lập hôn ước cho Thanh Âm chưa?”
Nhạc Minh Giảo lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Thằng bé này tính tình cố chấp, hỏi nó mấy lần mà nó cứ lờ đi. Chỉ tiếc mẹ của hai đứa nó mất sớm, nếu
không cũng đã làm hôn sự cho nó từ lâu rồi”.
Vừa nói
xong, Nhạc Thanh Âm đã tới, chỉ gật đầu với cẩu quan một cái rồi nói với Nhạc Minh Giảo: “Cha, người của Hình bộ mời cha đến ngay”. Nhạc Minh
Giảo nghe thế thì lập tức đứng dậy, nói với cẩu quan: “Hiền điệt ở lại
phủ nghỉ ngơi đi, lão phu đi một lát, nếu không có chuyện gì thì tối về
chúng ta cùng ăn cơm”. Cẩu quan liền đứng dậy tiễn ông ra khỏi đình.
Vừa quay trở vào, cẩu quan đã tủm tỉm cười với Nhạc Thanh Âm: “Lúc nãy vi
huynh và bá phụ đang bàn bạc chuyện hôn sự của ngươi, bá phụ nói nếu
ngươi còn không chịu chọn ai thì trước tháng tám sẽ đưa ngươi đi ở rể”.
Tôi đang uống trà, nghe vậy thì suýt nữa phun ra, vội vàng cúi đầu nhịn.
Tên cẩu quan này cũng thật biết làm trò, xem chừng chỉ có mình hắn dám
trêu chọc ca ca mặt liệt của tôi. Lại nghe thấy Nhạc Thanh Âm bình thản
nói: “Ngươi cứ lo cho mình trước đi, chỉ sợ sau này muốn ở rể cũng khó”.
Ha ha… Xem ra quan hệ của hai người này thân thiết lắm, vì sao nhỉ? Tình bạn? Tình thân? Tình yêu?
Còn chưa chờ tôi kịp để trí tưởng tượng bay cao bay xa, đã thấy Nhạc Thanh Âm liếc nhìn mình, nói: “Linh Ca, muội ở đây làm gì?”
Sao nào, quấy rầy hai vị rồi? A, hơ hơ… Tôi đi ngay, đi ngay. Tôi đứng dậy
nói: “Cha bảo Linh Ca tiếp đãi Qúy đại nhân, ca ca tới rồi, Linh Ca xin
cáo lui trước”. Không đợi Nhạc Thanh Âm đáp lại, tôi đã nhấc váy thi
triển Càn Khôn Đại Na Di* rời khỏi.
*Càn Khôn Đại Na Di: là bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương của
các chiêu thức do kẻ địch gây ra hoặc ném trả chiêu thức lại cho kẻ thù
hoặc qua kẻ khác.
Đình nghỉ mát đã bị hai người
họ chiếm để “hẹn hò yêu đương”, bản cô nương chỉ đành đi dạo một vòng.
Trời cuối tháng sáu đầu tháng bảy nóng nực khó chịu, tôi cầm quạt tròn
đi dưới những bóng cây ngô đồng, chợt thấy hai con bươm bướm bay qua,
bèn nổi hứng bổ nhào đi bắt. Quơ cái quạt ra, trái đâm phải chém, cũng
không biết là do tôi trời sinh vạm vỡ hay đôi bươm bướm kia mệt quá
không bay nổi mà vừa đập cái nó đã chết, máu thịt lẫn lộn dính lên cái
quạt. Tôi hoảng sợ đánh rơi cái quạt, thấy xung quanh không có ai, bèn
chạy vội khỏi hiện trường gây án.
Chậm rãi bước trên
hành lang có giàn tường vi rủ xuống, hít hương hoa, đón gió mát, chợt
cảm thấy khoan khoái vô cùng. Nhạc Minh Giảo không hề nghi ngờ tôi, mà
Nhạc Thanh Âm dường như cũng ngừng thăm dò, nếu cứ bình an như vậy thì
thực ra tôi cũng không cần thành thân vội, cứ từ từ mà chọn. Có cô gái
nào không muốn được gả cho người vừa có tiền vừa đẹp trai đâu?
Đang suy nghĩ thỏa thích, chợt nghe thấy tiếng bước chân phía trước, đưa mắt nhìn lên, hẳn là Qúy đại cẩu quan, tay phe phẩy cái quạt rẽ vào đầu
hành lang. Vừa trông thấy tôi, gương mặt lập tức hiện lên nụ cười cẩu
quan kiểu mẫu.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, hắn sao lại
chạy loạn đến đây rồi? Nhạc Thanh Âm đâu? Tôi tỉnh bơ nhìn quanh, chẳng
thấy bóng dáng Nhạc Thanh Âm đâu cả.
“Lệnh huynh có khách tới chơi, để ta đi dạo một mình trong vườn”. Cẩu quan hiểu tôi đang nghĩ gì, tủm tỉm cười đi lại gần.
“Ồ”. Tôi cúi đầu, lòng thầm trách Nhạc ca ca thật thiếu nghĩa khí, cẩu quan
cũng là khách mà, sao huynh lại để hắn một mình? Giờ thì hay rồi, tôi
gặp phải hắn, không đi theo chẳng phải là thất lễ ư?
Thấy tôi ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, cẩu quan bèn cười nói: “Vừa rồi
vi huynh đi dạo trong vườn, vô tình nhặt được một chiếc quạt tròn, nhìn
qua thì giống như cái mà Linh Ca muội muội cầm khi nãy, không biết có
phải hay không?” Vừa nói vừa thò tay ra sau lưng, rút cái quạt đưa tới
trước mặt tôi.
Không cần nhìn tôi cũng biết là cái
mình vừa ném, chợt giận đến nghiến răng nghiến lợi, sao tên cẩu quan này cái gì cũng nhặt được vậy? Chẳng lẽ mũi hắn thật sự là mũi chó? Liếc
nhìn cái quạt một chút, thấy thi thể con bướm không dính ở trên, chỉ có
một vết màu xanh lục nhạt nhạt, nghiễm nhiên là vết máu còn lưu lại.
Tôi giơ tay nhận lấy cái quạt, nói: “Đa tạ đại nhân đã tìm được cái quạt
giúp Linh Ca, Linh Ca còn đang nghĩ lúc nãy đánh rơi ở đâu rồi”.
Thoáng chốc im lặng. Cẩu quan rời bước, đi tiếp dọc theo hành lang, tôi cũng
chỉ đành theo sau hắn. Đi qua hành lang là một hồ sen nho nhỏ, hoa sen
đang nở rộ, vòng qua hồ là một vườn ngọc trâm, dưới hàng rào là từng
khóm từng khóm hoa nhài, hai bên đường trồng đầy dâm bụt và tử vi. Tôi
theo sau cẩu quan, đi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại đi, tuy rằng im lặng
không nói gì nhưng cũng không thấy nhàm chán, lúng túng, ngược lại còn
cảm thấy nhẹ nhõm… Khụ, có khác gì ăn cơm trưa xong dắt chó đi dạo đâu.
Đi tới một dãy hành lang đầy những dây thường xuân, cẩu quan bỗng nhiên
nghiêng đầu nói với tôi: “Vi huynh không hiểu lắm… Bằng sự thông minh
lanh lợi của Linh Ca, sao có thể bị người ta trêu cợt nhiều lần như
thế?”
Ồ… Thì ra hắn còn băn khoăn vấn đề này. Chắc là hắn thông qua vụ án Mạnh Như Ý mà biết đến cuộc sống bi thảm của Linh
Ca “tiền nhiệm”, kết hợp với những biểu hiện hiện tại của tôi cho nên
không tài nào hiểu nổi.
Tôi nhẹ giọng nói: “Đại nhân
lại giễu cợt Linh Ca rồi. Linh Ca nào có thông minh lanh lợi gì đâu. Các tỷ muội trêu chọc đùa cợt nhau tìm niềm vui là chuyện thường, thi
thoảng đùa quá trớn, tức giận một chút cũng dễ hiểu, Linh Ca chưa bao
giờ để bụng. Dù sao… cũng có ngày phải rời đi, muốn không buồn không lo
cười đùa như thế cũng chẳng được nữa…” Nói đến đây, tôi bất giác thương
cảm, ngẩng đầu lên nhìn giàn tử đằng xanh mướt.
Cẩu quan nghiêng người nhìn tôi, thấp giọng nói một câu: “Sao vi huynh lại cảm thấy Linh Ca luôn lo lắng trùng trùng?”
Người… người này rốt cuộc đã nhìn thấu tôi đến lớp nào rồi? Thật đáng ghét, vô cùng đáng ghét. Sau này quyết không thể để hắn biết thêm gì nữa, nếu
không lớp ngụy trang cuối cùng của tôi cũng bị hắn lột mất.
Đang định nghĩ xem nói gì cho qua thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên
sau lưng: “Nha đầu, biết ta tới sao không đi nghênh đón?”
Ợ… Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi đã ngoảnh đầu lại, nhíu mày, chầm chậm hành lễ, “Vũ ca ca…”
Thì ra khách đến chơi là Điền U Vũ. Thật nhức đầu. Đối phó với một mình cẩu quan đã đủ hao mòn tế bào não rồi, giờ lại thêm một tên họ Điền nữa,
cái mạng nhỏ của tôi sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong*… Đừng hiểu
lầm, là kiệt quệ sức lực mà chết.
*Tinh tẫn nhân vong: Lao lực quá mà chết.
Điền U Vũ mặc áo màu đen, cả người lộ ra vẻ anh tuấn khỏe khoắn. Đôi mắt hai mí sắc bén nhìn chăm chú vào gương mặt cẩu quan, ôn hòa nói: “Thì ra là Qúy đại nhân đang ở đây”.
“Điền đại nhân”, cẩu quan cười ôm quyền, không hề tỏ thái độ trước vẻ cứng nhắc của Điền U Vũ.
Điền U Vũ chầm chậm nhìn sang tôi, bàn tay duỗi về phía tôi: “Lại đây”.
Này… không được, rơi vào tay hắn, chẳng phải tôi sẽ phải chịu mọi ngược đãi? Tôi sợ hãi nhìn ra sau lưng hắn, không thấy bóng dáng Nhạc Thanh Âm
đâu, lại nghe thấy Điền U Vũ bật cười nói: “Thanh Âm đang ở phòng khách
trò chuyện cùng Tâm Nhan, muội tìm hắn làm gì?”
Hu
hu, tôi hận ca ca. Cứ thời khắc then chốt là mất tăm mất tích. Sao có
thể bỏ một phần tử nguy hiểm như thể vào trong viện chứ? Tôi theo bản
năng co rúm người phía sau lưng cẩu quan, Điền U Vũ bèn nheo mắt, bước
lại tóm lấy tôi, lạnh lùng nói: “Đi theo ta”. Vừa nói vừa lôi tôi đi.
Tôi bất lực nhìn Qúy cẩu quan, thấy hắn nhướng lông mày, bày ra vẻ mặt lực
bất tòng tâm, nhàn nhã tiếp tục đi dạo… Đồ thấy chết mà không cứu! Ta
rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Rủa ngươi bị nữ nhân mắng, bị nữ nhân
vứt bỏ, bị nữ nhân ngược!
Bị Điền U Vũ lôi đi xềnh xệch, tôi thở hồng hộc nói: “Vũ ca ca… Có thể buông ra trước được không…”
Điền U Vũ chợt dừng lại, quay lưng trừng mắt nhìn tôi: “Nha đầu thối, ba năm không gặp gan to ra không ít nhỉ? Dám ở một mình với nam nhân khác?”
“Vũ ca ca cũng là nam nhân mà…” Tôi sợ sệt phản bác.
“Hử? Còn dám cãi lại?” Điền U Vũ nở nụ cười, bàn tay to bao lấy nửa bên mặt tôi.
Tôi vội vàng đẩy tay hắn ra, nói: “Vũ ca ca, chúng ta đến phòng khách đi. Muội muốn gặp Tâm Nhan…”
“Nó có gì hay mà gặp? Bình thường hai người gặp nhau chưa đủ à?” Điền U Vũ trừng mắt, nắm chặt lấy tay tôi.
Tên này… Sao hắn không hề để ý tí nào việc nam nữ khác biệt nhỉ? Cảnh này
mà bị người ngoài nhìn thấy, tôi tôi tôi tôi sau này làm sao gả đi được
nữa? Nói đi cũng phải nói lại, Nhạc Linh Ca từ mười mấy tuổi đã bắt đầu
chơi với hai huynh muội họ, cũng khó tránh khỏi đôi bên thân cận như
huynh muội… Nhưng tôi không thế, tôi và tên họ Điền mới gặp mặt lần thứ
hai, thân mật như vậy tôi không tự nhiên được.
“Vậy… Vũ ca ca và Tâm Nhan hôm nay đến làm gì?” Tôi vùng tay ra, hỏi.
“Tâm tư của nha đầu Tâm Nhan kia muội còn không biết à?” Điền U Vũ cười,
thấy tôi cứ giãy dụa, bèn tóm lấy hai tay tôi giơ lên cao. Đến nước này, tôi không dám lộn xộn nữa, quẫn bách nói: “Vũ ca ca, đừng như vậy, Linh Ca đã mười bảy rồi… Để người ta thấy thì không hay”.
“À, đúng rồi”, Điền U Vũ nghe thế thì thả tôi ra, cười xấu xa: “Trong mắt
ta, Linh Ca vẫn là tiểu nha đầu thích khóc ba năm trước… Chớp mắt đã
mười bảy, nên lập gia đình rồi. Đã vừa ý ai chưa?”
“Vũ ca ca…” Tôi nhăn nhó, lặng lẽ lùi hai bước.
“Ồ? Là ta à?” Điền U Vũ vỗ tay, bước sát lại tôi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, “Ngày mai ta mang sính lễ đến được không?”
Xin anh đấy đại ca, đừng làm tôi sợ! Tôi cuống quýt nói: “Vũ ca ca đừng
trêu Linh Ca nữa! Linh Ca chỉ coi Vũ ca ca như ca ca ruột của mình thôi, tuyệt đối không có suy nghĩ khác…”
“Ha ha ha! Nha
đầu ngốc! Lại tưởng thật!” Điền U Vũ cười, đưa tay xoa đầu tôi, “Yên
tâm, Vũ ca ca cũng không có suy nghĩ gì khác với muội đâu!”
… Ôi trái tim nhỏ bé của tôi, chốc chốc lại đập thình thịch, sắp bị tên
điên họ Điền này hành hạ đến lỗi hệ thống rồi! Tên điên họ Điền lúc nào
cũng nói những câu nửa thật nửa đùa, làm người ta căn bản không thể
phỏng đoán được suy nghĩ thật sự của hắn. Thật không biết đây là bản
tính hay là lòng dạ hắn khó lường. Nói tóm lại, nam nhân thất thường như thế nguy hiểm vô cùng, không chọc vào được, không chọc vào được đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...