EDITOR: YUKI
BETA: BĂNG
-o0o-
Harry không thể không thừa nhận, ký ức về mẹ của cậu không đủ chi tiết, điều cậu khắc sâu nhất chắc là trong ký ức của giáo sư Snape, gặp được Lily Evans thời học sinh.
Harry dành cả kỳ nghỉ này để luyện tập Lời nguyền trở về, trước khai giảng một ngày, rốt cuộc cậu cũng triệu hồi ra được một cô bé tóc đỏ mặc áo choàng nhà Gryffindor.
Draco đưa cô bé vào trong một con búp bê, sau đó lại biến con búp bê kia thành mặt dây chuyền để Harry đeo nó trên cổ.
"Cậu có thể giữ cô ấy như nuôi thú cưng vậy, mỗi ngày cho cô ấy một chút ma lực thì cô ấy có thể tồn tại mãi." Draco nói cho cậu, "Ngay cả khi cậu muốn cô ấy ở bên cạnh cậu thì cũng có thể."
Harry có chút lo lắng, Draco cười nói, "Cậu phải tin tưởng năng lực của bốn nhà sáng lập a."
Lúc này Harry mới yên tâm cầm lấy, cậu có chút lưu luyến miễn cưỡng rời khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, bởi vì trước khai giảng một ngày học sinh đều đã quay trở lại, Harry không thể ở lại nơi này nữa.
Harry đi rồi, Draco mới có thời gian giải quyết phiền toái đã theo hắn từ một ngàn năm trước.
"Tái hiện nhân gian!"
Người đàn ông mặc áo choàng đen lặng lẽ xuất hiện, y nhìn Draco, lộ ra một nụ cười mỉm.
Draco lộ ra vẻ mặt chán ghét, hắn lấy một con búp bê ra, làm giống như vừa rồi, biến người đàn ông mặc áo choàng đen thu vào trong búp bê, "Ngươi không có chỗ ở cố định.
Ta thật sự cũng không có cách nào khống chế ngươi," Draco biến con búp bê thành một cái nhẫn, và niệm một số thần chú bị cấm lên trên đó.
"Ở yên bên trong đây đi."
"Draco ——"
Draco còn chưa kịp cất chiếc nhẫn đi thì cửa phòng sinh hoạt chung mở ra, Pansy lao vào giống như một cơn gió vào trong người Draco, "Draco —— mình rất nhớ cậu đó.
Cậu chỉ viết cho mình một bức thư, rất quá đáng!"
"......!Pansy......" Mặt Draco đỏ lên, "......!Cậu nặng hơn......"
Pansy thúc mạnh cùi chỏ vào người hắn.
Draco đột ngột ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
"Mình sai rồi......!Thật ra gần đây mình ăn uống không tốt, thể lực cũng yếu hơn......"
Pansy vội vàng đỡ hắn ngồi lên ghế sofa, "Không có mình thì cậu không làm được gì sao, chỉ một lễ Giáng sinh mà khiến bản thân trở nên yếu ớt như vậy rồi!"
"Không sai, cậu nói đúng." Draco co người lại ở trên sofa.
"Nha!" Đột nhiên đôi mắt của Pansy sắt như dao, "Draco, chiếc nhẫn trên tay cậu?"
"Đây là......!Quà Giáng sinh người khác tặng cho mình......" Draco giữ chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, có ý muốn giấu nó đi.
Pansy nheo đôi mắt lại, "Thật sao ——?"
Draco quay đầu, "Thật......"
Hắn thật sự không có cách với những phụ nữ mạnh mẽ, khốn kiếp!!
Pansy hừ lạnh một tiếng và mở bàn tay hắn ra, Draco còn chưa kịp ngăn thì cô đã đeo nó lên ngón tay mình ——
Ngón giữa, có nghĩa là bạn đang yêu hoặc đã đính hôn.
"Ừm, ngón giữa có phải có chút không thích hợp không......?" Draco yếu ớt phản bác, "Mình sẽ tặng cho cậu một chiếc nhẫn đẹp hơn.
Cậu trả lại cái này cho mình được không?"
"Không muốn." Pansy bĩu môi, "Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì? Chiếc nhẫn có ý nghĩa rất quan trọng đối với cậu sao?"
Draco không thể không thừa nhận, "Theo một ý nghĩa nào đó thì nó vô cùng quan trọng......"
"Quan trọng tới mức không có nó thì sẽ chết sao?" Pansy nghiêm túc hỏi.
"......!Cũng không đến mức đó."
"Vậy mình phải có cái này.
Mình thích cái này." Pansy nhìn chằm chằm đôi mắt của Draco, "Mình vừa nhìn đã yêu rồi."
Khi Draco còn là Godric Gryffindor đã thấy qua ánh mắt mãnh liệt này rất nhiều lần, cái ánh mắt mãnh liệt này như đang ám chỉ điều gì đó ——
"Pansy, mình......" Draco vừa mới mở miệng, Pansy lập tức đập tan bầu không khí ái muội này, "Mình mang từ nhà đến rất nhiều đồ ăn ngon, cậu không phải thích ăn kẹo đủ vị vị thịt bò và vị cà chua nhất sao?"
"Kẹo này chỉ có hai loại vị này phải không?" Draco nhẹ nhàng thở ra.
"Đương nhiên không rồi, nhưng mình đã chừa lại vị thịt bò và vị cà chua cho cậu rồi."
"......!A này, cậu chưa bao giờ ăn thủ kẹo đủ vị sao?!" Draco tức giận đấm ghế sofa, "Cậu muốn mình bị ghê đến chết sao!?"
Mà trên tháp Gryffindor, khi Harry vừa bước vào, Ron lập tức chạy tới với vẻ mặt kích động, "Harry!! Hermione đã trở lại rồi!!"
"Cô ấy không chỉ biết Nicholas Flamel là ai, cô ấy còn nói với mình rằng nếu năm thứ tư mình vẫn chưa thay đổi ý định, thì cô ấy sẽ đồng ý!"
"Thật sao, chúc mừng cậu." Harry sửng sốt, hơi mỉm cười nhìn Ron.
Ron có chút ngượng ngùng, "Thực sự xin lỗi vào ngày Giáng sinh hôm đó.
Nhưng mấy ngày nay cậu đã ở đâu!? Mình tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cậu!"
Harry vuốt mặt dây chuyền đeo trên cổ và kéo Ron đến một nơi vắng người, cậu nóng lòng muốn chia sẻ mọi thứ trong những ngày qua với bạn thân mình.
Ron không làm cậu thất vọng, trông cậu rất kinh ngạc đến mức hận không thể bóp chặt cổ Harry, "A, a, Merlin a......"
"Hiện tại cậu có thể sử dụng câu thần chú kia không?" Ron nhìn mặt dây chuyền trên cổ Harry với vẻ mặt đầy mong đợi.
Harry đang định nói chuyện thì thấy Seamus đẩy cửa đi vào, Harry thì thầm nói với Ron: "Không được, mọi người đều đã quay lại.
Lần sau có cơ hội mình sẽ cho cậu xem."
Ron không thể không tiếc nuối mà gật đầu.
Hermione vô cùng vui vẻ khi tìm được Nicholas Flamel, nhưng sau khi tìm thấy tư liệu về Hòn đá Phù thủy, cô lại bắt đầu trở nên sốt ruột lo lắng.
"Nicholas Flamel là người tạo ra Hòn đá Phù thủy." Hermione đè thấp giọng nói giống như đang diễn kịch, "Hòn đá Phù thủy có thể khiến cho người ta trường sinh bất lão!"
Harry và Ron đang chơi cờ Phù thủy, và Harry đang chóng mặt vì cuộc cãi vã của hiệp sĩ áo đen —— Nó không muốn di chuyển, vì vậy cậu lơ đễnh nói, "Nhưng hắn sẽ làm như thế nào đây? Ý mình là, nếu hắn ở trong thân thể của Quirrell ——"
Ron ở dưới gầm bàn đá vào chân của Harry .
"Ừm......" Harry lo lắng liếc nhìn Hermione, nhưng giống như cô nàng không có nghe rõ, cậu tự nhủ nói: "Con chó to lớn kia nhất định đang bảo vệ Hòn đá Phù thủy! Giống như trong truyền thuyết, đồ vật quý giá sẽ được một số quái vật bảo vệ!"
"Nó có thể biến cát thành vàng, còn có thể trường sinh bất tử! Không có gì lạ khi Snape muốn có được nó!" Hermione nói.
"Sao cậu chắc chắn đó là Snape?" Harry không thể không phản bác lại.
Hermione cau mày, như thể cô ấy cảm thấy điều đó quá rõ ràng mà cần phải giải thích nữa sao? "Draco phân tích qua ——"
Ron cũng bị buộc phải lên tiếng —— Kể từ khi Hermione tỏ vẻ muốn chấp nhận cậu, Ron luôn cố gắng nhịn xuống để không phản bác lại cô ấy —— Chuyện này rất khó, bởi vì lúc này Hermione có chút tự cho là bản thân mình đúng —— Được rồi, là quá tự cao.
"Không phải Draco cũng nói là Quirrell rất đáng ngờ sao?" Ron nói, "Còn nữa, cậu có thể đừng luôn nói về Draco được không?"
Hermione trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, Ron thở dài không nói chuyện nữa.
Hermione từ khi có Ron một người yêu thầm mình, thì cô ấy càng trở nên vênh váo tự đắc trước mặt bọn họ, ngay cả Harry cũng phải nhường cô ấy vài phần —— Nếu nói trước kia bởi vì Hermione là bạn bè nên nhường ba phần, thì hiện tại bọn họ không thể không nhường cô ấy bảy phần.
Harry có đôi khi nhịn không được oán giận Ron vì đã thổ lộ quá sớm và mất đi quyền chủ động.
Ron cũng tỏ vẻ hơi hối hận, "Chỉ là, nếu như mình không ra tay sớm một chút thì lỡ như Hermione bị người khác giành mất? Cậu muốn mình nhìn người vợ mà mình đã yêu thương nhiều năm, đã kết hôn với nhau và sinh con liếc mắt đưa tình với người khác sao.
Hơn nữa lúc này còn chưa kết hôn cùng với mình? Mình làm sao có thể yên tâm được!?"
Harry suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên phát hiện nếu đổi lại là Ginny, cậu sẽ không giống như Ron suốt ngày vây quanh cô ấy.
Cậu đột nhiên phát hiện bản thân không có yêu Ginny đến như vậy, cái này làm cậu hơi ngơ ngẩn một chút, và đương nhiên là cậu không nói chuyện này với Ron.
Vì vậy Harry không nói lời nào, Ron cho rằng Harry đã hiểu, cho nên Ron rất vui vẻ vỗ vỗ vai Harry.
"Cô ấy vẫn còn nhỏ, mới có 11 tuổi thôi, có chút không hiểu chuyện cũng là chuyện bình thường." Ron nói thuyết phục Harry, "Chờ tới năm thứ tư, cô ấy sẽ hiểu rõ rất nhiều chuyện."
Harry cảm thấy việc này không thể xem như vậy được, đời trước Hermione đã cùng bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, đã thành lập một tình bạn không gì có thể phá vỡ, nhưng lúc này đây, Hermione vẫn cứ là Hermione lần đầu tiên gặp gỡ vẫn mang bộ dáng kiêu căng ngạo mạn khiến người khác không chịu nổi.
Nhưng Ron có lẽ sẽ không chịu nghe lời cậu nói, Harry thở dài.
Sau khi học kỳ mới bắt đầu, Hermione muốn dùng 10 phút giải lao giữa các tiết học để đến thư viện tìm tư liệu về chó ba đầu, Harry và Ron vì đáng thương cho thời gian nghỉ giải lao ít ỏi nên đã kể cho cô ấy nghe về kinh nghiệm đời trước của mình —— Ví dụ như chó ba đầu nghe thấy nhạc thì sẽ ngủ, mỗi giáo sư đều thiết lập một cạm bẫy ——
Hermione kinh ngạc nhìn bọn họ, "Tại sao các cậu lại biết nhiều chuyện như vậy?"
Harry nói, "Hagrid không cẩn thận nói cho tụi mình biết, tụi mình nhất định phải bảo vệ bí mật cho chú ấy."
"Được rồi." Hermione cau mày nói, cô nàng lại bắt đầu không ngừng tự hỏi các giáo sư sẽ thiết lập cạm bẫy như thế nào.
"Chuyện này rất nguy hiểm," Ron thấy cô nàng hình như đang chuẩn bị trước, cậu lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Lúc trước cậu không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy Hermione một học sinh năm nhất muốn đi vào đó, bọn họ lại cảm thấy rất nguy hiểm và lo lắng —— "Chúng ta không cần phải đi xuống đó, chúng ta có thể nói cho giáo sư ——"
Nhưng Hermione lại nhướng mày lên, "Nói cho giáo sư? Đừng có ngu ngốc, giáo sư sẽ không tin đâu."
Cô nàng nói, "Draco nói cậu ấy cần biết chuyện này.
Cậu ấy biết mình đọc rất nhiều sách.
Cậu ấy đã nhờ mình giúp đỡ —— Nếu cậu ấy muốn đi xuống đó, mình cũng phải đi."
Khi cô nàng nói lời này, vẻ mặt của cô nàng vô cùng hạnh phúc.
Vẻ mặt Ron âm trầm, "Rõ ràng là Draco quan trọng hơn giáo sư." Cậu ấy nói với Harry, "Nếu hắn dám can đảm xuống tay với Hermione —— Mình nhất định sẽ quyết đấu với hắn!"
Harry rất tán dương ý tưởng này, "Cậu tìm được phương pháp tốt hơn để chết rồi sao! Tin mình đi, nhiều năm sau, Gryffindor đều sẽ tán dương huyền thoại về lòng dũng cảm của cậu —— Ngay cả Slytherin cũng sẽ hoan hô!"
HẾT CHƯƠNG 26
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...