Nghĩ lại đến đó thì tôi thấy nhớ mọi người quá chừng :" hmm ..
không có mình lảm nhảm bên tai chắc mọi người buồn lắm " - suy nghĩ.
"Tứ Hỉ???"
Giọng Tiều Ninh tử kéo tôi trở về thực tại.
Tôi đưa ánh mắt từ cửa sổ sang cậu ta, hỏi:
"Gì?"
Cậu ta nói:
"Hả? Gì cái gì mà gì nãy giờ ta khen ngươi quá trời mà ngươi không cho vào tai à? Thôi thôi, bôi thuốc xong rồi nha! Phắn đi!"
Tôi thở hắt ra một hơi suy nghĩ: "Hmm...!lần sau, ba thằng nhóc kia mà dám bén mảng đến gần nữa thử xem! Ông đây sẽ còn dạy dỗ nặng hơn cho mà biết."
Tôi đứng lên, rời khỏi phòng Tiểu Ninh tử, trước khi bước ra khỏi phòng không quên chào:
"Đi đây!
Cậu ta cũng tiến ra cửa, nhìn theo tôi "ờ" một tiếng rồi đóng cửa lại.
Nhưng mà ngay khi nghe câu nói ấy, không chỉ tôi thấy ngứa tai mà trái tim của Tề La từ sâu thằm bên trong cũng nhói đau.
Tôi cảm nhận được trái tim của Tề La thắt lại, cảm giác như có một thứ gì đó đang dâng lên trong
lòng-
"Cảm giác muốn khóc này là sao đây? Có khi nào Tề La vẫn ở trong cơ thể này hay không vậy???"
Vừa đi về hướng tẩm điện của hoàng thượng, tôi vừa lẩm bẩm, đặt tay lên ngực gãi gãi vì cảm giác trái tim vẫn đang rất khó chịu.
Tấm điện của hoàng thượng...
Trong căn phòng ấy, chỉ có thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất của một cây đèn dầu, ánh sáng len lỏi yếu ớt len qua lớp màn che, có thể thấy được một cái bóng đen đang ngồi trên chiếc giường kia, không ai khác đó chính là hoàng
thudng.
Khi ánh mắt sắc lạnh của hoàng thượng quét qua không gian tĩnh lặng mà không có lấy cự điểm nhất định, khuôn mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng nhưng bàn tay của hắn đang khẽ run kia và mồ hôi trên trán hắn rịn ra như một minh chứng cho sự căng thẳng trong tâm hồn hắn.
Những cơn ác mộng lại trở về, quẩn quanh tâm trí hắn một cách mãnh liệt, khiến hắn không thể tìm thấy được giấc ngủ bình yên.
Từ thuở ấu thơ, những cơn ác mộng đã luôn xuất hiện trong giấc ngủ của hắn.
Hắn luôn nhớ rõ những gì mình đã từng mơ thấy, tất cả đều giống nhau...
Mỗi khi hắn nhắm mắt lại, hình ảnh những thứ kỳ quái, gớm ghiếc, không rõ hình dạng cứ lởn vởn xung quanh hắn.
Chúng chỉ biết bám theo hắn và rít lên những tiếng kêu khó nghe, giống như là chúng muốn thứ gì đó từ
hลn.
Khi hắn lớn lên, những thứ này không chỉ dừng lại ở giấc mơ, mà chúng bắt đầu xuất hiện trong hiện thực.
Những thứ gớm ghiếc ấy sẽ bám lấy hắn bất kể là thời gian nào hay là ở nơi đâu, như thể chúng xuất hiện là vì hắn.
Chúng lảng vảng bên cạnh hẳn, khiến cho mỗi ngày của hắn không được bình yên, đảo mắt quanh một vòng những nơi hẳn có mặt, đâu đâu cũng là bọn chúng .
Những năm tháng thuở đó, sức khỏe của hắn không được tốt, thường xuyên mắc bệnh, nhưng giờ đây như một điều hiển nhiên nên hắn giống như là miễn nhiễm với bọn chúng.
Bây giờ chỉ có điều chúng nó quá phiền, cứ luôn rì rầm bên tai hắn vào ban ngày, ban đêm lại tìm đến trong mộng khiến hắn mất ngủ trầm trọng..
Cho đến khi hắn gặp được Tứ Hỉ.
Yến Tiệc năm đó khi Tứ Hỉ dâng đồ ăn lên, tiểu tử đó vừa đến gần hắn thì những thứ kia lập tức tránh xa hắn và
Tứ Hỉ còn đứng yên ngay hàng thẳng lối không dám hó hé lấy một âm thanh...
Hắn không khỏi nghi hoặc về điều này, sau đó hắn thử nghiệm nhiều lần, cố tình đến gần Tứ Hỉ hoặc làm cho tên tiểu tử đó đến gần mình, khi biết chắc rằng chỉ cần tên nô tài này ở gần hắn thì đám gớm ghiếc kia sẽ câm như hến và lùi ra xa, hắn đã không chần chừ quyết định đưa Tứ Hỉ đến bên cạnh làm thái giám cho hắn..
Dẫu vậy, mỗi đêm khi hoàng thượng nhắm mắt, cơn ác mộng lại trở về như một quy luật không thể thay đổi.
Tứ Hỉ có thể đẩy lùi chúng tạm thời vào buổi sáng nhưng đêm đến không một ai có thể ngăn cản chúng, và cứ mỗi lần như vậy, hắn lại cảm thấy mình đang dần chìm hoàn toàn vào một vòng lặp vô tận của ác mộng.
Ngày qua ngày cho đến gần đây, một giọng nói bí ẩn bắt đầu vang lên bên tai hắn, với những câu chuyện lộn xộn, khiến hắn hoang mang hơn bao giờ hết.
"Có phải do uống quá nhiều bia rượu không?" Một giọng nói không biết phát ra từ đâu cứ liên tục văng vẳng bên tai hắn, "Nhưng cậu ta tự cố gắng...!cậu ta là thái giám, thì bây giờ mình cũng là thái giám." Hay "Có quá trời tượng đá luôn kìa..." và "Chắc là cái bên trái..." Điều đó không ngừng lại, làm cho tâm trí hắn rối bời.
Đó là ngày mà lần đầu tiên Tứ Hỉ trễ nải , điều kỳ diệu đã xảy ra khi Tứ Hỉ cùng Tiểu Ninh tử bước vào, ngay lập tức những thứ xung quanh hắn bỗng la hét dữ dội và rồi chúng dần dần biến mất..
Một khoảng không tĩnh lặng quanh hắn, không còn những âm thanh khó chịu bên tai thay vào đó là một giọng nói xa lạ, là cái giọng nói không rõ từ đâu ấy lại vang lên bên tai hắn: "Anh ta giống như mắc chứng bệnh bạch tạng nhỉ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...