Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất
Vân Hạc cười cười, hắn nói: “Ba người các ngươi đã từng chiến đấu đẫm máu với người Bắc Hoàn ở Sóc Bắc nhiều lần rồi, ta hỏi các ngươi, ky binh Bắc Hoàn lấy giáp gì là chủ?”
“Tất nhiên là áo giáp da.” Du Thế Trung trả lời: “Nhưng ky binh Bắc Hoàn chọn dùng áo giáp da chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Bắc Hoàn thiếu áo giáp, thậm chí có
một số binh lính còn không có áo giáp da để mặc.”
Vân Hạc cười cười, hắn lại tiếp tục hỏi: “Vậy ky binh Bắc Hoàn có gì đáng sợ?”
Tả Nhậm trả Ky binh Bắc Hoàn di chuyển nhanh như một cơn gió, am hiểu đường cái, lúc nào cũng có thể gây bất ngờ và tập kích vào những điểm yếu hàng phòng ngự của quân ta...”
Nói đến ky binh Bắc Hoàn, ba người lại bắt đầu cảm khái.
Ky binh Bắc Hoàn là ác mộng của bọn họ.
Ngày xưa, dường như toàn bộ Huyết Y Quân bị diệt chính là vì lọt vào vòng vây dày đặc của ky binh Bắc Hoàn.
Nếu không nhờ Đỗ Quy Nguyên liều mạng dẫn đống quân tàn phá vòng vây thì có lẽ tất cả bọn họ đã tử trận ở Sóc Bắc lâu rồi.
“Đúng vậy!”
Vân Hạc mỉm cười nói: “Nếu binh lính khoác lên mình bộ giáp vảy nặng mấy chục cân thì có chạy đường dài được không? Thể lực ngựa có theo kịp không?”
Đừng coi thường việc chỉ hơn kém nhau có mười mấy cân, một khi chạy đường dài, số cân nặng này sẽ là bài kiểm tra cho cả người và ngựa đấy.
Nghe Vân Hạc nói vậy, cả ba người đều rơi vào suy tư.
“Lời của điện hạ rất có lý”
Đỗ Quy Nguyên khế gật đầu: “Nhưng điện hạ hoàn toàn có thể cho binh phủ mặc giáp vảy để huấn luyện, khi nào tới Sóc Bắc thì đổi sang áo giáp da, vậy chẳng phải sẽ như cá gặp nước ư?”
'Tả Nhậm và Du Thế Trung cũng gật đầu.
“Theo lý thuyết thì là vậy.” Vân Hạc khế gật đầu, sau đó lại lắc đầu cười khổ: “Nhưng không có nhiều thời gian để chúng ta huấn luyện binh phủ từ từ được!”
Hắn cần phải khiến binh phủ hình thành sức chiến đầu nhanh hơn chút! Còn chưa biết bò đã muốn học chạy ư?
Học lớp cấp tốc còn muốn được huấn luyện từng bước?
Có mà điên à?
“Cái này..."
Ba người hơi cứng đờ, lập tức hiểu ra Vân Hạc đang suy nghĩ gì.
Đúng vậy! Đây là kiểm soát binh phủ chứ không phải đào tạo binh lính!
Chú trọng vào huấn luyện, khéo binh phủ còn chưa kịp thích ứng đã phải lao tới Sóc Bắc!
Đến lúc đó lại thành chưa học được cái gì, ra chiến trường chỉ có nước chịu chết!
“Điện hạ anh minh, là do thần suy nghĩ không chu toàn!” Đỗ Quy Nguyên vội vàng xin lỗi Vân Hạc.
“Điện hạ ở trong cung đã lâu, lại có thể nhìn thấu nhiều khía cạnh như vậy, thuộc hạ bội phục!” Tả Nhậm kinh ngạc nhìn Vân Hạc.
Rõ ràng vị Lục điện hạ này rất hiểu biết về hành quân đánh giặc, tại sao qua miệng người khác lại thành kẻ vô dụng chứ?
“Đừng vuốt mông ngựa!” Vân Hạc liếc nhìn Tả Nhậm một cái, sau đó cặn dặn: “Chuyện chọn binh giao cho các ngươi, lương bổng và lương thực quân đội cứ dựa theo tiêu chuẩn của đồn trú trái phải, các ngươi mau chiêu mộ tất cả những người có khả năng!”
“Điện hạ yên tâm!” Đỗ Quy Nguyên vỗ ngực nói: “Trong vòng ba ngày, nhất định thần sẽ chiêu mộ được năm trăm binh sĩ tốt!”
“Sai rồi!” Vân Hạc lắc đầu: “Là bốn trăm chín mươi bảy người! Bởi vì có các ngươi trong số đó, như vậy là vừa tròn năm trăm người!”
Cái gì nên cẩn thận cần cẩn thận, không thể để người ta có cơ hội túứm được. cái đuôi nhỏ!
Bấy giờ Đỗ Quy Nguyên mới phản ứng lại, hắn ta vội gật đầu.
Khi họ vận chuyển áo giáp về, Văn đế cũng nhận được tin tức từ Công Bộ truyền đến.
“Thà chọn áo giáp da chứ không lấy giáp vảy ư?” Văn đế kinh ngạc, sau đó chợt lắc đầu thở dài: “Lão Lục vẫn sợ hãi đủ đường! Chung quy hắn vẫn sợ bị người ta nói có mưu đồ phản nghịch...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...