Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất
Ẩm!
Văn đế vừa nói xong, mọi người không khỏi run như cầy sấy.
Văn đế vậy mà thật sự muốn để Dương Kế đâm đầu chết trên đại điện này? Người sáng suốt đã nhìn ra Văn đế đang muốn giết gà dọa khỉ!
“Thánh thượng, thần cũng không biết rõ tình hình.” Vẻ mặt Dương Kế đầy bối rối, không ngừng dập đầu cầu xin: “Thánh thượng tha mạng, thánh thượng tha mạng...”
“Quân tử phải nói lời giữ lời” Ánh sáng trong mắt Văn đế lóe lên, trầm giọng nói: “Bây giờ trẫm đang trao cho cơ hội lưu lại mỹ danh lấy cái chết thẳng thắn can gián,
lúc đao búa chém lên người, ngươi chính là loạn thần tặc tử.”
Nghe lời Văn đế, Dương Kế lập tức sợ đến xanh mặt, hốt hoảng ném ánh mắt cầu cứu về phía Từ Thực Phủ và Vân Lệ.
Nhưng hai người cũng không phải kẻ ngu, biết rõ Văn đế đang muốn giết gà dọa khi, nào dám đứng ra cầu xin thay Dương Kế vào thời điểm này.
Hai người vờ như không nhìn thấy, dáng vẻ phục tùng nhìn xuống mặt đất. Dương Kế không ngừng cầu xin.
Nhưng đáng tiếc lòng Văn đế đã quyết định.
Cả triều văn võ cũng không có dám cầu xin thay Dương Kế.
Cuối cùng Dương Kế không nhịn được đâm đầu vào cây cột đại điện, trực tiếp tông cho đến khi đầu rơi máu chảy.
Chỉ chớp mắt mùi máu tươi đã tràn ngập khắp đại điện.
Văn đế cũng không bảo người ta thu dọn đại điện, lại đưa tay lá thư trong tay cho. Mục Thận, gầm nhẹ: “Lớn tiếng đọc nội dung bức thư này ra cho trẫm.”
Mục Thuận không dám thất lễ, sau khi thận trọng tiếp nhận thư thì lớn tiếng đọc. Nội dung bức thư rất đơn giản.
Đơn giản chính là phân tích lợi và hại, nói rõ lý do hẳn phải chết của Vân Hạc. Sau đó còn nói thẳng ra kế sách đối phó Vân Hạc, để Ban Bố giúp đỡ phối hợp.
Khi Mục Thuận đọc xong, Văn đế không nhịn được thở dài: “Đại Càn ta có người tài ba! Ván cờ chết như thế, quả thực tinh diệu vô song.”
Mặc dù Văn đế đang khen ngợi, nhưng tất cả mọi người biết giờ phút này Văn đế tuyệt đối tức giận không kiềm được.
“Lão Lục, con cũng không có gì muốn nói?” Lúc này Văn đế lại bỗng nhiên hỏi thăm Vân Hạc. “Hả?”
Vân Hạc hơi sững sờ, bỗng cười khổ: “Vậy mà có người nội ứng ngoại hợp với người Bắc Hoàn đối phó nhi thần, nhi thân cảm thấy rất vinh hạnh...”
“Con xác thực nên cảm thấy vinh hạnh”
Văn đế khẽ vuốt cằm: “Người đối phó con cũng không ít”
“Hả?” Vân Hạc tỏ ra mờ mịt nhìn Văn đế, nhưng trong lòng cười to không thôi.
Xem ra Văn đế quả nhiên đã nhận được tin đồn bản thân bảo Diệp Tử lan truyền.
“Có lẽ chư vị còn không biết, bây giờ Hoàng Thành này rất náo nhiệt.” Văn đế liếc mắt nhìn quần thần: “Bắt đầu từ sáng hôm qua, trong thành đã có lời đồn đại, nói lão Lục là dư đảng của thái tử, nhiều năm như vậy luôn giấu tài, còn nói lão Lục tới Sóc Bắc chính là để cướp đoạt quân quyền mưu đồ tạo phản...”
Văn đế vừa nói xong, quần thần đều xôn xao.
Tối hôm trước Vân Hạc mới giúp Văn đế và Đại Càn cứu rỗi danh dự, cũng nhân danh cuộc cá cược lấy lại đất đai đã mất của Đại Càn, kết quả sáng hôm qua đã có lời đồn đại như vậy rồi?
Đây là không muốn thấy Lục hoàng tử chơi trội bao nhiêu.
Vân Lệ càng nhìn chằm chằm lão Nhị, lão Tứ và lão Ngũ!
Đám ngu xuẩn này, lời đồn ngu xuẩn như vậy cũng phát tán ra ngoài?
Như vậy là đang hại lão Lục à?
Rõ ràng chính là đang giúp lão Lục.
Khó trách sau khi phụ hoàng biết lão Lục thông đồng với địch thì chỉ tức giận chứ không xử lý lão Lục.
Thì ra ông ta đã sớm biết có người đang hãm hại lão lục. Ba thằng ngu này!
Nếu không phải bọn họ tự cho mình thông minh, có lẽ sau khi phụ hoàng biết lão Lục thông đồng với địch thì đã sai người ta nhốt lão Lục vào thiên lạo rồi.
Nhưng thế cũng sẽ không có chuyện về sau.
Rõ ràng ba thằng ngu này là hỏng chuyện tốt của mình.
Trước ánh mắt của Vân Lệ, ba người nhịn hoàng tử đều tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...