Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất
"Vân Hạc!"
Đột nhiên giọng nói của Văn Đế trở nên nghiêm nghị, ông ấy tức giận hét lớn: "Ngồi xuống!"
"Phụ hoàng, xin người hãy tin tưởng nhi thần!"
Vân Hạc lặng lẽ nhìn Văn Đế rồi nói chuyện với Ban Bố: "Quốc sư, nếu như ngài đã nói rằng không thể phá giải thứ này trong vòng nửa chén trà, vậy chúng ta cá cược nhé?"
"Cá cược?"
Ban Bố cười nói: "Lục hoàng tử muốn cược cái gì?"
Văn Đế sợ Vân Hạc cược chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, ông ấy lập tức hét lên đầy giận dữ: "Người đâu, mau lôi cổ Vân Hạc xuống cho ta!"
"Đợi đã!"
Ban Bố giơ tay ngăn cản Văn Đế: "Hoàng đế Đại Càn, triều ngài có câu quân vương không nói đùa! Lục hoàng tử là Hoàng tử, những lời ngài ấy nói trước mặt mọi người không thể rút lại dễ dàng đúng không?"
Văn Đế nghẹn lời, nhất thời không nói được lời nào.
Đúng vậy!
Quân vương không nói đùa!
Những lời nhi tử của Hoàng đế nói trước mặt mọi người không thể rút lại dễ dàng được!
Hơn nữa lại còn nói trước mặt sứ thần Bắc Hoàn!
Văn Đế vô cùng tức giận cho binh lính lui ra, lạnh lùng trừng Vân Hạc rồi quay sang một bên.
Nếu như tên phế vật này dám cá cược chuyện quốc gia đại sự thì ông ấy sẽ giết nó!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Lệ và những người cùng phe cười thầm trong bụng. Họ chỉ muốn nhìn xem Vân Hạc sẽ chết như thế nào.
"Lục hoàng tử, ngài có thể nói cho ta biết ngài muốn cược như thế nào không?"
Ban Bố nở nụ cười trên môi, có vẻ như đã bị Vân Hạc thuyết phục.
"Đơn giản thôi!"
Vân Hạc nói: "Nếu như ta không thể phá giải thứ này trong thời gian nửa chén trà thì hôm nay ngươi không cần phải hành lễ với phụ hoàng!"
Sau khi Vân Hạc nói xong, Văn Đế đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên ý muốn giết người.
Thấy vậy, Vân Lệ bật cười.
Tên phế vật này dám dùng thứ đó để cược sao?
Hắn chết chắc rồi!
"Được!"
Ban Bố cười sảng khoái, vẻ mặt giễu cọt: "Cảm ơn Lục hoàng tử!"
"Đừng vội cảm ơn ta!"
Vân Hạc lắc đầu: "Nhưng nếu ta phá giải trong vòng nửa chén trà thì ngươi không những phải hành lễ với phụ hoàng của ta theo lễ nghi của triều đình mà còn phải trả lại vùng đất phía nam sông Bạch Thủy cho ta!"
Trả lại đất?
Đột nhiên trong mắt Ban Bố lóe lên tia sáng lạnh lùng, hắn ta lập tức lắc đầu: "Có thể hành lễ theo yêu cầu của Lục hoàng tử, nhưng ta không thể đưa ra quyết định cuối cùng về việc trả lại đất được!"
"Không phải ngài tự tin lắm sao?" Vân Hạc hào hứng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...