Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất
Mượn ngân lượng?
Nghe được lời nói của Vân Hạc, sắc mặt Vân Lệ tái xanh.
Tên khốn kiếp này!
Hắn đúng là rất biết thuận cột trèo lên trên!
Thôi bỏ đi!
Mượn thì mượn!
Vừa vặn cũng cho mọi người thấy rằng mình và hắn đã biến chiến tranh thành tơ lụa.
Về sau tên khốn kiếp này có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tìm tới mình!
"Lục đệ, ngươi muốn mượn bao nhiêu ngân lượng?"
Vân Lệ hỏi thăm.
"Ba vạn lượng!"
Vân Hạc trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, còn đáng thương nói ra nỗi khổ tâm riêng của mình.
Ý hắn là ba vạn lượng còn không đủ đâu, có thể mượn thêm là tốt nhất.
Ba, ba vạn lượng?
Khuôn mặt Vân Lệ co giật dữ dội, hắn ta suýt chút nữa đạp Vân Hạc một phát.
Tiền hàng tháng của những hoàng tử như họ cũng chỉ mới một ngàn lượng.
Tên chó chết này lại há mồm đòi ba vạn lượng!
Hắn coi mình là quốc khố à?
Vân Lệ tức giận muốn chết nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể móc từ trên người ra một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho Vân Hạc: "Tam ca đưa cho ngươi hết ngân phiếu trên người rồi đấy, không đủ thì ngươi tìm Nhị ca bọn họ mượn đi!"
Nói xong, Vân Lệ trực tiếp chạy trốn, trong lòng hung dữ nghĩ: Sau này sẽ chơi chết ngươi!
Con chim ngu xuẩn!
Vân Hạc cười to trong lòng, đắc ý bắt đầu đếm ngân phiếu.
Ừm, một vạn ba ngàn lượng, cũng không quá ít!
Không hổ là Tam hoàng tử, mang theo trong người hơn vạn lượng ngân phiếu!
Thật có tiền!
"Mau thu lại đi, đừng làm chuyện mất mặt nữa!"
Thẩm Hinh tức giận trừng mắt nhìn Vân Hạc, trong lòng thầm mắng tên khốn kiếp này đúng là không biết xấu hổ.
Vì vay tiền mà dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tên khốn kiếp này cũng không ngốc!
Còn biết thừa cơ lừa đảo?
Ừ, không ngốc, chính là quá phế!
Có vết xe đổ của Vân Lệ, lần này hoàn toàn không có ai chủ động tới tìm Vân Hạc nữa.
Đều sợ bị hắn quấn lấy đòi vay tiền!
Sau khi đợi bên ngoài cung Vạn Thọ thêm hai khắc đồng hồ nữa, cuối cùng Văn Đế cũng hạ lệnh cho đám người tiến vào.
Đám người lần lượt ngồi xuống dựa theo tuổi tác và chức quan cao thấp.
Vân Hạc vốn định dẫn Thẩm Hinh tránh vào trong góc, nhưng lại bị thái giám kéo đến vị trí ở giữa lão Ngũ và lão Thất.
Thôi vậy, đã không tránh khỏi, vậy thì thản nhiên tiếp nhận đi!
Văn Đế và sứ đoàn Bắc Hoàn còn chưa ra trận, sau khi mọi người ngồi xuống cũng châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau.
Vân Hạc nhìn hai bên một chút, lại để mắt tới Ngũ hoàng tử: "Ngũ ca, ngươi cho ta mượn chút..."
"Ta cũng không có ngân lượng cho ngươi mượn!"
Ngũ hoàng tử bóp tắt suy nghĩ của Vân Hạc, lập tức giả bộ như đang nói chuyện với Ngũ hoàng tử phi.
Vân Hạc quay đầu sang bên kia, lại để mắt tới lão Thất ngồi cạnh.
Không đợi hắn mở miệng, lão Thất đã quay mặt ra chỗ khác.
"Đừng làm chuyện mất mặt nữa!"
Thẩm Hinh hạ giọng, hai mắt như phun lửa lườm Vân Hạc một cái.
Ngươi biết cái gì!
Vân Hạc thầm mắng trong lòng một tiếng, lúc này mới an phận ngồi ở chỗ đó không ngẩng đầu lên.
Hiện trường có không ít người vừa nói vừa cười, chỉ có Vân Hạc và Thẩm Hinh là không có ai quan tâm.
Thẩm Hinh nhìn Vân Hạc kiểu gì cũng thấy không thoải mái, nên cũng lười nói chuyện với hắn.
Vân Hạc không quan tâm, trong lòng hắn đã nghĩ đến chuyện sẽ bán những món lễ vật kia ở đâu?
Chà, kiếm tiền!
Tìm người!
Trước khi đến Sóc Bắc, hắn vẫn phải bồi dưỡng tâm phúc cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Vân Hạc lại rơi vào trên người Thẩm Hinh.
"Không cho phép nhìn ta!"
Thẩm Hinh dữ dằn lườm Vân Hạc một cái, mặt mũi nàng tràn đầy ghét bỏ.
Nàng thật sự muốn thoát khỏi nơi rách nát khiến mình cảm thấy bực bội này!
Mẹ nó chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...