Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

"Ba vị hoàng huynh, đừng chơi nữa, mới ngân lượng này, thôi bỏ đi mà..."

Khi sắp xếp đến giờ Tý*, Vân Hạc lại một lần nữa Khuyến khích bọn họ dừng lại.

(*) Về thời gian thì giờ Tý tương ứng với khoảng thời gian từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm nay sau cách ghi 24 giờ mỗi ngày.

Ba thằng này thua đến đỏ mắt, càng muốn lấy lại được vốn thì càng thua nhiều hơn.

Ba người không những sạch sẽ hết ngân phiếu mang theo, mỗi người còn thiếu Vân Hạc hai vạn lượng.

"Trược, phải tiếp tục đánh số!” Đôi mắt của Vân Đình đã rất gay gắt nhưng vẫn hiển thị muốn tiếp tục. Giai đoạn ta không tin già Lục tiếc kia lại luôn may mắn như vậy!

"Thực sự không thể chơi được nữa."

Vân Hạc ngáp ngắn ngáp dài, nói: "Sắp đến giờ Tý rồi, ngày mai ta đại hôn cũng còn một đống chuyện kia kìa, nếu để ỡ việc chính, phụ hoàng hung bạo, bốn người chúng ta sợ là đều bị xui xả hết ra..."

"Ta..."

Vân Đình nhẹ nhàng lại, lập tức không nói gì nữa.

Ta biết lời Vân Hạc nói không sai.


Nếu như làm lỡ chuyện chính là rước dâu, chắc chắn bọn họ sẽ gặp chuyện không có thể!

Sau một hồi hồi do dự, cả ba người bọn họ ôm nội tâm rời đi.

"Ba vị hoàng huynh đi thông thoải mái

Vân Hạc tràn đầy niềm vui tiễn ba người bọn họ ra đến cửa phủ, tươi cười chào tạm biệt.

"Thứ chói"

Vân Đình trả lời một tiếng kêu, hậm hực ngồi lên xe ngựa.

Nhị Hoàng Tử và Ngũ Hoàng Tử cũng tức anh ách, giận dữ không thể chạy. đến cướp cướp ngân phiếu và giấy nợ mang về, sau đó lại ấn n Vân Hạc xuống đất bạo hành một trận.

Trước khi bọn họ vô cùng tự tin nói sẽ chơi cho Vân Hạc không còn manh giáp.

Kết quả, Vân Hạc lại chơi đến không còn quần.

Cái thăng chó đó, sao có thể may mắn như vậy chứ? Thật sự là vì tân lang nên may mắn sao?

Đúng là ma!


'Thua tiền còn ôm nội tâm trong bụng!

Nhớ đến ngân phiếu và giấy nợ đã giảm, đau như ai cắt từng thớ thịt trên người bọn họ.

Phải tìm cơ hội, nhất định phải giành lại số tiền đã có!

"Ôi...mạ chược ù hoa, hại ta phá mà!"

Lúc ba người tức đến tâm hồn lìa xa xác, bên ngoài xe ngựa lại vọng vào đoạn văn dài của Vân Hạc.

Nghe thấy những lời này của Vân Hạc, ba người bọn họ ngồi trong xe ngựa ngựa ói máu.

Chiến thắng bọn họ nhiều ngân sách như vậy, bọn họ còn chưa hơn cảnh, ngược lại người hơn cảnh báo lại là đánh?

Ba người cạn kiệt cảm động muốn vén lên Thông Vân Hạc, chỉ hấp thụ hồng ngọc nhanh đi.

Thấy xe ngựa của ba người đi xa, Vân Hạc đi vào phủ của mình. Medium setting về phòng, Diệp Tử đã tìm thấy.

"Lục điện hạ, lần này hữu dụng được bao nhiêu ngân sách?” Diệp Tử ngáp một cái, rất tò mò hỏi Tân.

"Khoảng chừng chín vạn hải lượng thôi!"

Vân Hạc tùy ý trả lời.

"Chín... Chín..."

Diệp tử há mồm mồm tròn xoe mắt nhìn đánh, nói chuyện cũng trở nên gắn bấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận