Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất
Mới nghe qua, Vân Hạc cũng không biết đối phương đang gọi mình. Mãi đến khi nhìn thấy một bom thịt chạy chậm mới tỉnh ra. Chương Hưt
Con hàng này có lẽ không muốn bại lộ thân phận của mình, lúc này mới gọi mình là “Lưu công tử”.
Chương Hư chạy chậm tới, thở hồng hộc đi tới trước mặt Vân Hạc.
Vân Hạc cũng nhanh chóng tung người xuống ngựa, trêu ghẹo nói: “Mới chạy như thế một tí người đã thở thành như vậy, ngươi còn yếu hơn ta.”
“Ta tên Chương Hư, chắc chắn yếu rồi.”
Chương Hư cười ha ha, lại nháy mắt ra hiệu: “Ngài đến lễ diễu hành thuyền hoa à?”
“Diễu hành thuyền hoa?” Vẻ mặt Vân Hạc không hiểu: “Diễu hành thuyền hoa gì?” “Ngài... không biết?” Chương Hư kinh ngạc, lúc này mới giải thích với Vân Hạc.
Lễ diễu hành thuyền hoa này gần như trở thành ngày lễ cố định của Hoàng Thành.
Lúc này mỗi thánh các thanh lâu lớn trong Hoàng Thành đều sẽ thuê thuyền hoa, để cô nương nhà mình leo lên thuyền hoa, diễu hành dọc theo sông An Sương, thể hiện ra thực lực của nhà mình cho người dân trên bờ, cũng là ganh đua sắc đẹp trong lúc diễu hành.
Nghe lời Chương Hư nói, Vân Hạc không khỏi hiểu ra.
Đây không phải là đang à?
Khó trách hôm nay sông An Xương náo nhiệt như vậy.
“Cho nên ngươi cũng tới xem lễ diễu hành thuyền hoa?” Vân Hạc cười hỏi.
“Dĩ nhiên không phải.” Chương Hư cũng trang nghuêm nói: “Ta tới làm chính sự”
Chính sự? Vân Hạc buồn cười nói: “Thể nghiệm và quan sát dân tình đúng không?”
Ánh mắt Chương Hư u oán nhìn Vân Hạc: “Trong mắt ngài ta không phải làm chính sự à?”
“Ngươi rốt cuộc làm chính sự gì?” Vân Hạc tò mò hỏi.
Chương Hư nói: “Gần đây không phải ta nghĩ ra rất nhiều trò mới sao? Ta đã đưa một số đồ chơi cho một vài thanh lâu lớn, để bọn họ lấy ra chơi lúc đi diễu hành...”
Nghe Chương Hư nói, Vân Hạc lần nữa giật nảy mình.
Thiên tài.
Mẹ nó Chương Hư chính là một thiên tài kinh doanh.
Đây không phải hiệu ứng ngôi sao điển hình à?
Khi làn sóng này được tung ra, chắc chắn nó sẽ thành công!
“Chiêu này của ngươi quả thật cao minh.” Vân Hạc giơ ngón tay cái lên với
Chương Hư, lại kéo Chương Hư qua một bên: “Những thứ ngươi đưa ra ngoài kia, ngươi dạy cho bọn họ chơi như thế nào chưa?”
Đồ chơi giống như mạt chược mà không biết chơi thì có làm đẹp hơn cũng vô dụng.
“Chắc chắn dạy.”
Chương Hư lộ ra nụ cười gian thương tiêu chuẩn, cười ha ha nói: “Ta đã thuê mới ba cửa hàng trong thành, cộng thêm cửa hàng vốn có kia của ta, đông tây nam bắc đều có cửa hàng của chúng tôi, chỉ đợi phát tài sau khi đêm nay qua đi thôi.”
'Trừ những mặt hàng kia, hắn ta còn làm rất nhiều mặt hàng tinh xảo.
Ví dự như mạt chược kia, chẳng những có bằng gỗ, bằng đá, thậm chí còn bằng gỗ.
Vì dạy những nữ tử thanh lâu chơi thứ kia, Chương Hư đã liên tục nghỉ mấy đêm ở thanh lâu,
Nghe Chương Hư đang thao thao bất tuyệt, Vân Hạc không khỏi lại giơ ngón tay cái lên.
Con hàng này tuyệt đối là thương nhân trời sinh.
Hắn đây là muốn một mẻ hốt gọn tất cả khách hàng ở ba cấp độ thấp, trung bình và cao cùng một lúc.
“Ta không nhìn lầm ngươi, ngươi tuyệt đối có tiềm chất trở thành phú thương hàng đầu của triều Đại Càn ta.” Nét mặt Vân Hạc tươi cười nhìn Chương Hư.
Má, chờ đứng vững gót chân ở Sóc Bắc, chắn phải xách Chương Hư tới Sóc Bắc.
“Không không...” Chương Hư liên tục khoát tay, cười ha ha nói: “Điện hạ là phú thương hàng đầu, ta là phú thương hạng nhì.”
Mai Vỗ mông ngựa bản thân như vậy không kịp chuẩn bị. Có điều nghe sao thư thái như vậy nhỉ?
Vân Hạc cười nhìn Chương Hư, lại thấp giọng hỏi: “Vậy nỏ tiễn bắn liên tục, ngươi làm ra sao?”
“Ngài đừng nhắc với ta chuyện này.” Chương Hư buồn bực nói: “Ta nghĩ một ngày một đêm mới làm ra thứ kia, ta phấn khởi cầm về cho ông nội ta xem, còn muốn tranh công với ông ấy, lại bị ông ấy mắng máu chó đầy đầu.”
“Hả?” Vân Hạc ngạc nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...