Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

“Cha huy nói cùng lắm thì để đệ và thánh thượng phối hợp diễn một vở kịch, để thánh thượng biếm đệ thành thứ dân, ngăn chặn mồm mép của đám người kia, sau đó lại nhận đệ làm con nuôi."

“Đến lúc đó chúng ta chính là huynh đệ thật sự, ha ha ha...” Nhìn Tân Thất Hổ cười y chang kẻ ngốc, trên mặt Vân Hạc không ngừng co giật.

Ta thật sự cảm ơn tám đời tổ tông Tần gia các huynh. Mẹ nó!

Sớm biết như vậy, sống chết cũng không dân phương pháp luyện thép hoa văn ra.

Mẹ nó còn dâng ra tai họa luôn rồi?

“Lòng tốt của Vinh Quốc công đệ xin nhận.” Vân Hạc yếu ớt thở dài: “Thật ra là tự đệ muốn tới Sóc Bắc, đệ sống tủi nhục nhiều năm như vậy, muốn sống cho ra người! Cho dù chết trận ở Sóc Bắc, tốt xấu cũng oanh liệt một lần! Không cầu lưu danh sử sách, nhưng cầu sách sử đời sau không nói Lục tử của Văn đế là một đồ bỏ đi tồi tệ...”

Vì không để đôi cha con ngốc nghếch này tốt bụng làm chuyện xấu, Vân Hạc chỉ đành lại lần nữa bịa ra lý do thoái thác.

Nghe lời Vân Hạc nói, bỗng nhiên Tần Thất Hổ im lặng rồi liếc xéo nhìn Vân Hạc.

Qua hơn nửa ngày, vuốt gấu của Tần Thất Hổ lại đập vào vai Vân Hạc. “Có gan, đúng là đàn ông.” Tần Thất Hổ giơ ngón cái lên với Vân Hạc, lại vỗ ngực nói: “Yên tâm, đệ muốn

tới Sóc Bắc, huynh sẽ đi làm phó tướng cho đệ! Chỉ cần có huynh, cam đoan không ai có thể làm đệ bị thương.”

Khóe miệng Vân Hạc co rút, trong lòng lại điên cuồng chửi bậy. Để hắn ta đi làm phó tướng cho mình?


Nói đùa gì vậy?

Con hàng này làm phó tướng cho mình, một khi biết mình có tâm tư mưu phảm, chắc chắn sẽ trói mình lại trước rồi áp giải tới Hoàng Thành.

Không cần nghĩ cũng biết, hai cha con này tuyệt đối trung thành với phụ hoàng.

“Chuyện này không thể được.” Vân Hạc liên tục khoát tay: “Năm năm trước Tần đại ca chính là thống lĩnh của Thần Vũ quân, bây giờ trải qua rèn luyện năm năm, thống lĩnh mười vạn binh linh cũng không vấn đề! Để huynh làm phó tướng cho ta, thực sự quá có tài mà không được trọng dụng!”

Tần Thất Hổ cực kỳ hưởng thụ việc Vân Hạc vuốt mông ngựa, xoa mặt mình cười to: “Mặc dù vi huynh là tướng tài trăm năm không xuất hiện, nhưng vì bảo vệ hiền đại, cho dù núi đao biển lửa, vi huynh cũng không chối từ, huống chỉ chỉ là một phó tướng?”

Má!

Bỗng nhiên Vân Hạc muốn dùng một đấm đập chết kẻ này.

Mẹ nó.

Hai cha con này là ông trời phái tới trừng phạt mình à?

Cục diện tốt đẹp này sẽ không bị hai cha con này phá hỏng chứ?


Nhức cả trứng!

Vô cùng nhức trứng!

“Lão Lục, lão Lục, chết đi đâu rồi?” Nhưng đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng kêu to của Văn đế.

Vân Hạc không thèm nhiều lời với Tân Thất Hổ nữa, vội chạy vào trong phòng: “Phụ hoàng gọi nhi thần có chuyện gì?”

Văn đế lung la lung lay đứng lên, ợ hơi rống to trong cơn say mèm: “Tới cung lấy rượu ngon... của trẫm ra, hôm nay trầm không... chưa hạ gục lão thất phu này thì chưa ngừng.”

“Ha ha, nhìn xem... Người cũng say thành giống gì rồi.”

Lão lưu manh nhếch miệng cười to: “Ông đừng quên, lần đầu tiên ông uống rượu, còn là ta... trộm từ nhà ông già nhà ta, ngay cả uống rượu cũng là ta... ta dạy ông! Ha ha ha...”

“Đánh rắm!”

Văn đế không phục, lắc lư nói: “Ba tuổi ta đã có thể ngàn chén không say, uống rượu còn cần... ông dạy?”

Nghe hai con ma men này nói khoác, Vân Hạc không khỏi đen mặt.

Trong ấn tượng của hắn, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Văn đế uống đến mức thất thố như vậy.

Kể cả ngày hắn cá cược với Ban Bố để giúp ông ấy lấy lại lãnh thổ đã mất, ông ấy cũng không say như thế này.

Có lẽ chỉ có trước mặt huynh đệ già này ông ấy mới không phải đế vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui