Văn đế và Tân Lục Cảm đã hơn năm năm chưa gặp mặt. Hai người này vừa uống đã quên hết mọi thứ.
Vân Hạc và Tần Thất Hổ gần như không có cơ hội chen vào nói trước mặt hai lão già này.
Uống rồi uống, Văn đế và Tần Lục Cảm đều uống say.
Lão lưu mang ba bốn bận uống xong một chén rượu, dường như còn cảm thấy chưa đã ghiền nên cầm thẳng bình rượu lên rót.
“Tên khốn kiếp ông, nhiều năm như vậy không tiến cung tìm ta uống rượu, còn không cho ta đến chỗ ông”
“Ta... Ta không có mặt mũi gặp ngài! Mẹ nhà hắn, nếu năm đó không phải ta hành hung đám khốn kiếp kia, để đám khốn kiếp kia buộc phải đồng ý ông thân chinh thì sao có những chuyện rách phía sau kia.”
“Đánh rắm! Nếu ta không kiên trì, ông đánh cả triều văn võ thì có ích lợi gì?”
“Không phải không phải, trong cả triều văn võ này, chỉ... chỉ có ta có thể ngăn cản ông thân chỉnh, ông nói ta... mẹ nó sao ta không ngăn cản ông chứ?”
“Ông... Ông không ngăn cản được! Ta chỉ hối hận để ông ở lại Hoàng Thành giữ nhà giúp ta, không cho ông đi theo tới Sóc Bắc cùng! Nếu là ông... ông tới Sóc. Bắc, lúc ta tham công liều lĩnh cũng có người có thể níu giữ ta...
“Ta có lỗi với ông...” Hai lão già đều uống nhiều.
Nói đến chỗ xúc động, hai người xém chút ôm đầu nhau khóc.
Bỗng nhiên th hiểu vì sao Tân Lục Cảm đóng cửa từ chối tiếp khách năm năm.
Chắc hản là đang phân cao thấp với bản thân ông ấy, là đang trách mình lúc trước không ngăn cản Văn đế thân chinh Bắc Hoàn, từ đó khiến Sóc Bắc đại bại.
Vân Hạc không biết quá khứ giữa Văn đế và lão lưu manh thế nào. Nhưng nhìn ra được, Văn đế cực kỳ tin tưởng lão lưu manh.
Ông ấy thân chinh Sóc Bắc, chỉ để lão lưu manh ở lại Hoàng Thành giữ nhà thay ông ấy.
Rất rõ ràng, Văn đế cảm thấy chỉ cần lão lưu manh này ở Hoàng Thành, Hoàng Thành sẽ không loạn.
Lòng tin này e rằng Văn đế chỉ trao cho một mình lão lưu manh này. Nhìn hai tửu quỷ say khướt này, Vân Hạc thật sự sợ sau khi hai lão này tỉnh rượu sẽ giết hắn và Tần Thất Hổ để diệt khẩu, miễn cho hai người họ truyền đi trò
hề hôm nay.
Vân Hạc khẽ suy nghĩ, thấp giọng nói với Tân Thất Hổ: “Tân đại ca, chúng ta có cần ra ngoài tí không?”
“Được được, vi huynh đang có ý này.” Tân Thất Hổ vội vàng đứng dậy. Hiển nhiên hắn ta cũng sợ hai con ma men này giết người diệt khẩu.
Hai người ăn nhịp với nhau, để lại đống này cho hai con ma men, quả quyết lựa chọn chuồn đi.
Có điều hai người sợ hai con ma men này uống say mèm, cũng không dám đi xa mà chỉ ngồi ở sân trước.
“Bây giờ Tần đại ca giữ chức gì trong quân đội?” Vân Hạc hỏi thăm.
“Ta đã sớm không còn trong quân đội nữa.” Tân Thất Hổ trả lời đại: “Cuộc chiến Sóc Bắc vừa kết thúc, cha ta đã bảo ta nộp đơn từ chức với thánh thượng, mấy năm nay gần như ngày nào cũng ở trong nhà, cũng sắp rảnh rỗi đến mốc meo rồi.”
“Vậy trước kia huynh nhậm chức ở đâu?” Vân Hạc truy hỏi.
“Ở Thấn Vũ quân đó.”
Mũi Tần Thất Hổ vểnh lên trời, đắc ý nói: “Ta là thống lĩnh trẻ tuổi nhất Thần Vũ quân nhé, nếu ta không nộp đơn xin từ chức, nào đến phiên Tiêu Định Võ hắn? Không phải ta khoác lác, ngay cả tên hèn nhát Tiêu Định Võ kia, ta chấp hắn một tay cũng có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất.”
Nói xong, Tân Thất Hổ bắt đầu khoác lác.
Liên mồm nói khoác cái gì mà Tiêu Định Võ trước kia chính là bại tướng dưới tay hắn ta, trước kia chính là loại bám đuôi theo sau hắn ta.
Nhìn Tân Thất Hổ nổ đến mức nướt bọt tung tóe, Vân Hạc không khỏi tối sâm mặt.
Con hàng này đúng là y chang ông đây. Nói đến chỗ hưng phấn, Tần Thất Hổ lại ghé sát đến bên cạnh Vân Hạc, duỗi vuốt gấu ra đập vào vai Vân Hạc, nháy mắt ra hiệu: “Hiền đệ yên tâm, chỉ cần cha ta ra tay, trừ thánh thượng, không ai có thể để đệ tới Sóc Bắc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...