Mặt Vân Hạc đen kịt, hắn lại thầm mắng lão già một lần nữa.
Bị tên lưu manh này nhìn chằm chằm như vậy, dù Vân Hạc có muốn chạy cũng không thoát nổi, hắn chỉ đành tiếp tục ở lại lò rèn.
Thời gian cứ trôi, đến khi nhận ra thì cũng được nửa canh giờ rồi.
Không biết từ khi nào, Văn đế dẫn người xuất hiện ở lò rèn. Khi nhìn thấy Văn đế, mọi người vội vàng dừng hết việc, thi nhau hành lễ.
Văn đế xua tay với nét mặt không kiên nhẫn, sau đó nhìn chằm chằm vào. Tần Lục Cảm, nổi giận đùng đùng: “Lão già kia, ngươi muốn làm gì hả?”
Trán Văn đế nổi đầy gân xanh, ngọn lửa giận dữ sục sôi trong cơ thể Văn đế, ông ấy nhìn chằm chằm Tần Lục Cảm bằng ánh mắt hung ác.
Trông thái độ giống như đang muốn rút đao quyết đấu với Tần Lục Cảm ngay tại đây vậy.
“Thánh thượng biết rõ rồi còn cố hỏi ư?”
Tần Lục Cảm cợt nhả, nhe hai răng cửa cười nói: “Thánh Thượng, người nhìn đi, cây bảo đao hàng đầu của Đại Càn †a được Lục điện hạ tặng cho người, thần thân là mãnh tướng đứng đầu Đại Càn, có phải thần cũng nên được sở hữu cây bảo đao thứ hai?”
“Ngươi là mãnh tướng đứng đầu ư?”
Văn đế vừa tức giận vừa thấy nực cười, ông ấy nổi giận mắng: “Ngươi có thể giữ chút liêm sỉ đi được không?”
“Tại sao thần lại không phải mãnh tướng đứng đầu?”
Tần Lục Cảm thổi râu trừng mắt nói: “Người hỏi hết đám quan văn quan võ khắp vương triều này đi, xem có ai dám đấu với thần một trận không?”
Vừa nói lão già lưu manh kia vừa nhìn xung quanh lò rèn một vòng.
Dường như ông ta đang muốn nói, ai dám bảo lão phu không phải mãnh tướng đứng đầu Đại Càn thì đứng ra đây cho lão phu!
Mặt Văn đế tối đen như mực, trông méo mó vẹo vọ.
Đó là vì người ta không muốn dây vào cái thứ ngông nghênh không biết xấu hổ như ngươi!
“Được rồi, đừng làm loạn nữa!” Văn đế đau đầu, nói với thái độ bực tức: “Mau để lão Lục về đi, ngươi nói xem, ngươi giữ lão Lục ở đây thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Có gì kỳ lạ đâu?” Tân Lục Cảm tỏ vẻ không vui: “Xét về vai vế, thần cũng coi như là thúc phụ của điện hạ đúng không? Để Lục điện hạ rèn một con đao tốt cho thúc phụ thì có gì kỳ lạ đâu? Thánh Thượng yên tâm, ai dám nói lời không hay, thần sẽ khiến kẻ đó răng rơi đầy đất thay Thánh Thượng!”
Nghe đến đây, Văn đế lại bắt đầu nhăn mặt.
Cái thứ đao thịt ngu ngốc này! Bắt đầu nói về vai vế rồi đúng không?
Thấy sắc mặt Văn đế có vẻ không ổn, Tân Lục Cảm lập tức bước tới ôm chặt Văn đế, nhếch miệng cười nói: “Thánh Thượng, cơ thể người đáng giá ngàn vàng, đừng ở lại đây nữa, đi thôi, chúng ta ra ngoài ôn lại chuyện xưa...”
Dứt lời, lão già lưu manh kéo Văn đế ra bên ngoài.
Mà không kẻ nào trong số những thị vệ bên cạnh Văn đế tiến lên ngăn cản.
Tình cảnh trước mắt khiến mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Vân Hạc cũng sắp rớt cằm xuống đất đến nơi.
Bỏ mẹ!
Chắc trong số tất cả đám quan văn quan võ trong triều chỉ có mình ông ta dám làm vậy với lão già mưu mô nhà hắn nhỉ?
Bây giờ Vân Hạc thật sự tò mò, rốt cuộc lão già lưu manh đã dành được. công lao lớn tới mức nào mà có thể khiến lão già nhà mình nhân nhượng với ông †a như vậy.
Thời điểm Vân Hạc vẫn còn đang thẫn thờ, Tân Lục Cảm lại xoay người, cất cao giọng hét với nét mặt dữ tợn: “Con mẹ nó nữa chứ, không được nhìn, mau rèn bảo đao cho lão phu nhanh lên!”
Bị lão già này mắng, mọi người mới dần hoàn hồn lại.
Lát sau, lò rèn lại vang lên những tiếng “leng keng leng keng” cực lớn.
Vân Hạc nhìn về phía cửa mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Haizz, xem ra hắn không thể trông cậy vào lão già mưu mô nhà mình được nữa rồi! Tốt nhất là ngoan ngoãn chỉ đạo kỹ thuật rèn đao thôi!
Nếu có thể rèn xong bảo đao cho lão già này sớm hơn bao nhiêu thì hắn cũng được giải thoát sớm hơn bấy nhiêu.
Sau thời gian một nén nhang, Tần Lục Cảm chạy bộ kiểu bước chữ tám vào, ông ta đi tới trước mặt Vân Hạc.
Bộp! Tân Lục Cảm võ vào bả vai Vân Hạc, khiến Vân Hạc như lùn đi mấy cm.
“Ông già nhà ngươi đã bị ta đuổi đi rồi, ngươi hãy yên tâm rèn bảo đao cho lão phu đi!”
Tân Lục Cảm cười ngạo nghễ: “Ngày thanh đao này được chế tạo thành công, lão phu sẽ truyền cho ngươi ba mươi sáu bước đao pháp áo choàng dưới đáy hòm, bảo đảm ngươi sẽ trở thành kẻ bất khả chiến bại, đánh trăm trận trăm thắng, trở thành mãnh tướng tuyệt vời thế hệ sau lão phu! Oa ha ha ha...”
Nghe những tiếng cười lớn của Tần Lục Cảm, nét mặt Vân Hạc dần trở nên u ám.
Đúng là lão già lưu manh không biết xấu hổi Còn cái gì mà đao pháp áo choàng chứ?
Cũng chẳng khác đao pháp điên rồ là mấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...