“Vậy ta sẽ chiều lòng ngươi!” Mạnh Quảng Bạch nhướng mày cười, hắn ta suy tư một lát, sau đó bắt đầu ngâm thơ với nét mặt hào hùng:
“Tư thế hào hùng chiến không nghỉ, tráng sĩ hy sinh thân mình vì thù nước!”
“Ngày nào đó lại nghe mùi khói báo động, tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu!”
Hai câu thơ vừa được cho ra lò, tất cả khán giả bị sốc.
Nét mặt Vương Hiển thoáng cứng đờ, chỉ biết nhìn về phía Mạnh Quảng Bạch bằng ánh mắt oán hận vô bờ.
“Hay cho câu tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu!”
“Thơ hay, thơ hay!”
“Bài thơ này còn hay hơn bài thơ của Vương công tử nữa!”
“Chỉ với câu thơ tung một nhát kiếm đóng băng mười chín châu cũng đủ để trở thành người chiến thắng ngày hôm nay rồi!”
“Câu thơ này mà được công bố, chắc chắn Mạnh công tử sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ...”
Trong chốc lát, những lời tán dương vang lên không ngớt. Diệu Âm cũng gật gù, giống như rất thích bài thơ này.
“Các vị quá khen rồi, ta đây cũng sáng tác trong lúc vội thôi, không nhận nổi mấy lời khen của các vị đâu!”
Mạnh Quảng Bạch chắp tay hành lễ với mọi người, dáng vẻ vô cùng đắc ý thỏa thuê.
“Thứ chó chết tiệt!”
Chương Hư liếc mắt lườm Mạnh Quảng Bạch với tâm trạng vô cùng khó chịu, sau đó bước đến bên cạnh Vân Hạc: “Điện hạ, người còn nhớ bài thơ nào khác của Diệp Tử phu nhân không?”
“Thật ra ta... Còn nhớ hai bài.” Vân Hạc khẽ lắc đầu, giả bộ hơi say, đồng thời lại cầm một chén rượu khác đổ vào miệng.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Điện hạ, người đừng uống nữa, nếu uống nữa người sẽ quên mất!” Chương Hư vội vã ngăn cản Vân Hạc: “Tranh thủ lúc người vẫn chưa uống sau, người mau đọc câu thơ ra đi, để thần vả mặt tên chó má khốn kiếp Mạnh Quảng Bạch này! Thần nhất định không thể để tên chó má này đắc ý được!”
Ánh mắt Vân Hạc hơi mơ hồ, không nói nên lời.
Mẹ nó chứ, ngươi đúng là đồ học dốt!
Nếu trí nhớ ngươi tốt hơn chút, liệu ngươi có thể làm điểu nhân đắc ý?
Bỏ đi! Thà tự làm còn hơn!
Cơ thơ hay mới có thể gửi gắm thứ hắn muốn truyền đạt ở nơi Sóc Bắc xa xôi.
Chung quy là chiêu đặc biệt của mình vẫn phải do mình tự tung!
Vân Hạc cười khổ trong lòng, loạng choạng đứng dậy, sau đó nhìn về phía Mạnh Quảng Bạch với nét mặt ngạo mạn: “Chỉ có chút tài mọn ấy mà cũng dám múa rìu qua mắt thợi”
Xôn xao!
Nghe Vân Hạc nói vậy, người trong hội trường bỗng ồ lên.
Tác phẩm xuất sắc như thế mà người này dám nói Mạnh Quảng Bạch chỉ có chút tài mọn ư?
“Đúng là mạnh miệng!” Mạnh Quảng Bạch hừ lạnh: “Một kẻ chơi chung với loại phế vật vô dụng như Chương Hư mà cũng dám ló mặt ra nói ẩu nói tả sao? Tốt nhất là ngươi đừng học theo Chương Hư, ngay cả thơ chép của người khác mà cũng quên!”
Mạnh Quảng Bạch vừa dứt lời, mọi người trong hội trường cười vang. “Mạnh công tử, cần gì phải so đo với một con ma men?”
“Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là người này uống say rồi nên mới đứng đây nói nhảm”
“Cái thứ ma men kia, mau nằm xuống đi, đừng có đứng đây làm bế mặt...” Mọi người lại tiếp tục cười to.
Một người có máu văn chương trong người thì sao lại chơi chung với Chương Hư chứ? Chẳng qua người này say quá nên nói lung tung mà thôi.
“Đúng là Mạnh Nhược Vọng cha ngươi có biết chút văn chương, còn về phần ngươi thì..” Vân Hạc ợ ra hơi rượu, nhìn Mạnh Quảng Bạch bằng ánh mắt mê man: “Có câu vò nước đầy... Chuông không vang, nhưng nửa vò nước thì chuông lại vang leng keng... Câu này là đang nói... Ngươi đấy!”
Chương Hư nhìn dáng vẻ say khướt của Vân Hạc mà phải thầm than trời.
Điện hạ, xin người đừng nói hùng hồn như vậy nữa! Người đã uống say lắm rồi, sao mà nhớ rõ được chứ? Nếu người cũng quên câu thơ sao chép thì hôm nay chúng ta coi như vứt hết thể diện cho chó ăn.
“Chỉ toàn nói mấy lời mê sảng, cùng lắm cũng là con ma men miệng lưỡi lưu loát thôi!” Mạnh Quảng Bạch tỏ ra khinh thường, trêu đùa: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy làm một bài thơ ngay tại đây đi! Nếu không nói được thì nằm xuống đó tiếp tục uống nước đái ngựa cho ta!”
Mạnh Quảng Bạch vừa dứt lời, mọi người lại cười vang.
“Được!”
Vân Hạc bám vào lan can trên lầu, cất giọng say mèm: “Vậy ngươi dựng lỗ tai lên mà nghe cho kỹ đây!”
Mạnh Quảng Bạch bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Hắn ta không tin một kẻ đi chung với Chương Hư lại có tài văn chương, huống hồ lại còn là một con ma men!
Vân Hạc hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn cầm một quả nho bỏ vào miệng, sau đó lại tiếp tục bưng một chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Chương Hư điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Vân Hạc, lòng nóng như lửa đốt.
Điện hạ, đừng uống nữa! Nếu uống tiếp người sẽ quên bài thơ đi sao chép đó thật mất!
Vân Hạc làm lơ ánh mắt của Chương Hư, để mặc chén rượu trong tay rơi xuống.
“Rượu bồ đào cùng với... Chén lưu ly, muốn... Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa.”
“Say khướt nằm ở sa trường, quân chớ cười. Xưa nay chinh chiến... Mấy ai trở về đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...