Xuyên Không Trở Thành Lão Thái Thái
Sau khi uống một bát nhỏ súp nấm tuyết trắng để làm dịu cổ họng, ăn vài chiếc bánh màu ngọc lục bảo, Cố Khanh chuẩn bị đi tới Quy Điền Cư xem Lý Duệ thu hoạch rau như thế nào rồi.Dưới sự dẫn dắt của ma ma, Lý Duệ đi ngang qua Đạo Hương Tạ và hiên Hòa Phong, đến một nơi có phong cảnh làm cho không người nào có thể hiểu trong phủ Tín Quốc công...!cái ruộng rau này trước đây vốn trồng cây đào, bây giờ đã di dời toàn bộ để chuyển qua trồng rau.Cậu ta chưa đến nơi này bao giờ.
Phải nói là từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa bao giờ đến bất kỳ một ruộng rau nào.Cho nên khi cậu ta nhìn thấy một ruộng rau rộng lớn cùng với đàn vịt chạy loạn khắp nơi trong ruộng rau thì đã lộ ra biểu cảm khó mà tiếp nhận được."Trời ạ! Trong phủ chúng ta có vườn rau lớn như vậy sao? Không phải nói chỉ có ba mẫu đất thôi sao? Hóa ra ba mẫu đất là một nơi lớn như vậy?”"Bà nội, làm thế nào mà một mình bà có thể trồng được một mảnh đất rộng lớn như vậy chứ?"“Sao...!sao lại còn có vịt nữa?” Sắc mặt Lý Duệ tái xanh lúc thấy đàn vịt đi giữa bờ ruộng, vô cùng sung sướng để lại dưới đất một đống phân vịt.Cậu ta có cảm giác bị thôi thúc muốn quay đầu, quay trở lại Kình Thương viện.
Chắc chắn là lão thái thái cố ý làm như vậy để dạy cho cậu ta một bài học! Chắc chắn là vậy!Đợi lát nữa cậu ta lập tức đi đến Trì Vân viện quỳ xuống, thề là cậu ta sẽ không bao giờ đánh nhau nữa!"Đây là ý của thái phu nhân.
Thả vịt con mới vừa chỉ biết ăn cỏ vào trong ruộng rau, vịt con sẽ ăn lá rau héo còn sót lại, bình thường cũng sẽ ăn sâu bọ trên ruộng.
Những con vịt này có thể làm đất ruộng màu mỡ.
Khi vịt con lớn lên, thì đã có thể được mang đến nhà bếp, sau đó sẽ chọn mua những con mới để thả vào.” Ma ma chịu trách nhiệm trông coi Quy Điền Cư chỉ vào những con vịt kia.
"Những con này là có thể được mang đi rồi.""Đây quả thực hoang đường mà! Thiếu gia ta không làm!"“Không được!” Bóng người Khâu lão thái quân xuất hiện ở trước cửa vào vườn rau.Cố Khanh vừa đi tới cửa vào vườn rau đã lập tức bị mấy mẫu đất dọa sợ hết hồn.Nàng cứ tưởng Khâu lão thái quân trồng rau cho vui, không ngờ lại trồng nhiều như vậy.
Nghe Hương Vân nói, có bốn - năm ma ma chịu trách nhiệm trông coi ruộng nương.
Chưa kể đến những người nuôi vịt trời, những người chịu trách nhiệm thu mua con giống, v.v.Đến bây giờ nàng vẫn không biết tại sao mình muốn nuôi vịt.
Trong phủ Tín Quốc công thiếu vịt ăn sao?Nhưng mà đó là không phải là trọng điểm.Lý mập không muốn làm? Sao như vậy được? Không có cách giảm cân nào tốt hơn là lao động!"Trương ma ma, Giang ma ma, các ngươi trông Duệ thiếu gia, nếu nó muốn đi ra ngoài một bước, các ngươi lập tức trói nó mang về lại! Phủ Tín Quốc công của chúng ta cũng lập nghiệp từ bần hàn, làm sao có thể nuôi nó đến bốn loại ngũ cốc quan trọng cũng chẳng phân biệt được!" Cố Khanh nhìn đám rau xanh mướt mát dáng dấp như nhau mà chột dạ, thật sự là ngoại trừ cải xanh thì cái gì nàng cũng không biết."Duệ Nhi, ta cho cháu ba ngày… không, năm ngày, cháu phải thu hoạch hết tất cả rau ở đây! Mỗi ngày ta đều sẽ tới xem, cháu không được phép lười biếng! Lại càng không được nhờ người khác giúp!"Cố Khanh trừng mắt nhìn Lý Duệ sắp ngất:"Ta biết cháu không biết cách thu hoạch rau.
Cháu có thể học hỏi từ những ma ma này.""Bà nội, chúng ta đổi một việc khác được không? Bà phạt cháu viết chữ đi? Còn không thì học thuộc lòng? Cháu đường đường là một thiếu gia của phủ Quốc công, lại chạy đến ruộng rau trồng rau...""Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ? Không lẽ trời sinh cháu là thiếu gia sao? Ông nội cháu, cha của cháu, còn có bà nội cháu ở nhà đều đã từng làm ruộng vườn.
Tại sao cháu làm không được?"*"Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ!” (王侯将相, 宁有种乎 ): Những người xưng vương xưng hầu, bái làm đại tướng, thừa tướng, há trời sinh ra đã như thế sao?)"Không trồng cũng được, cháu có thể làm quan sao? Cháu biết võ công sao? Hay là cháu có thể kiếm được bạc? Cho dù chỉ cần làm được một cái thì cháu sẽ không cần trồng rau!""Chờ cháu trưởng thành...""Cháu cũng đã mười hai tuổi rồi! Lúc này những đứa trẻ con nhà nghèo cũng đã bắt đầu gánh nghiệp gia đình rồi!""Hôm nay ta chỉ ngồi ở đây! Hương Vân, mang ghế tới!" Cố Khanh nghiêm mặt chỉ vào ruộng rau trước mặt: "Mấy người các ngươi, còn không mau dạy Duệ thiếu gia cách thu hoạch rau đi? ""Vâng!""Bà nội, bà tha cho cháu đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...