Trong viện Kình Thương, Lý Duệ vùi đầu vào trong chăn vừa xấu hổ vừa tức giận.Hôm nay cậu ta coi như đã gặp xui xẻo.
Cũng tại do đám người kia không mở to mắt, không nói một lời mà động thủ ngay lập tức.
Ông chủ của Tùng Đào Lâu lúc đó cũng vô cùng hoảng sợ, vội vàng tiến lên can ngăn, cũng bị đánh chung.Trong khoảng thời gian này, Lý Duệ buổi sáng học ở nhà, buổi chiều được lão thái thái dạy học, sớm đã cảm thấy ngột ngạt.
Thật vất vả chịu đựng đến ngày nghỉ phép, liền chuẩn bị đi đến Tùng Đào Lâu để nghe một đoạn kịch.
Chắc có lẽ là vì lâu rồi cậu ta không đến nên khi cậu ta tới, vị trí cạnh cửa sổ nơi cậu ta thường ngồi đã có người ngồi.Thấy cậu ta đến, sắc mặt của tiểu nhị cũng không tự nhiên cho lắm.
Vị trí bên cạnh cửa sổ luôn là chỗ được các gia đình quyền quý hay ngồi, bởi thiếu gia của phủ Tín Quốc công rất thích nghe thuyết thư*, vì vậy chưởng quầy vẫn luôn để chỗ ngồi ở gần bên cửa sổ để trống, bình thường thì không cho phép ai ngồi ở đó.
Hôm nay vị công tử này tới cực kỳ phô trương, vị Lý công tử của phủ Quốc công này đã lâu không tới đây, lúc ấy thì chưởng quầy cũng để cho ông ta gặp nhiều hơn một chuyện thì chi bằng ít đi một chuyện.*说书(thuyết thư): biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.Ai mà biết rằng ít đi một chuyện lại trở thành nhiều hơn một chuyện.Ông ta vừa nhìn thấy vóc người 'khôi ngô' quen thuộc ở cửa chính thì ông ta cũng đã biết mình không ổn rồi.Ông chủ của Tùng Đào Lâu nhỏ giọng khiêm tốn mời Lý Duệ ngồi ở nhã tọa một lúc trước đã, rồi chạy đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ cầu xin người ta di chuyển sang chỗ khác.Vốn dĩ Lý Duệ không muốn làm phiền người khác nên chỉ muốn tùy tiện tìm một chỗ ngồi ở bên ngoài nghe một lát là được.
Nhưng mà người ta ân cần vậy thì cũng không có cách nào, hôm nay đi ra ngoài cậu ta cũng không mang theo đủ người, quả thật là thiếu người hầu hạ cậu ta, ông chủ ân cần, trên mặt cậu ta cũng vui vẻ.
Nếu bọn họ đã chủ động thương lượng, Lý Duệ cũng dặn dò một câu "Nếu như được thì ngồi chung một chỗ cũng không sao", cũng không nghĩ nhiều chuyện khác.Đối với cậu ta có xuất thân từ một gia đình như vậy, khiến cho bất kỳ vị công tử nào ở trong kinh nhường ghế cũng đều được, huống chi cậu ta chỉ muốn ngồi chung một chỗ.
Cho dù không đồng ý, thì cũng chỉ hơi xấu hổ một chút, cũng sẽ không có bất kỳ khó khăn gì.Không ngờ Lý Duệ còn chưa uống xong một tách trà, một đám người đã tiến vào phòng riêng, mỗi người đều lộ ra dáng vẻ hung ác.
Gã sai vặt của cậu ta đã bị đuổi đi vì chuyện xung đột của cậu ta với tổ mẫu lần trước, bên cạnh cậu ta cũng chỉ có một thư đồng mới tên là Lưu Đông.
Lưu Đông thấy tình hình không ổn liền lập tức mở cửa sổ, kêu người trong nhà đang canh gác ở dưới lầu quay về kêu thêm người, chuyện sau này...Những tên kia dùng mắt chó khinh thường người khác!"Ta sẽ tin cái tên tướng mạo giống heo giống chó nhà ngươi sao? Công tử của phủ Tín Quốc công mới bảy tuổi, hằng ngày người ta đều đóng cửa đọc sách, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi lộn xộn khắp nơi như vậy! Ngươi dám giả dạng thiếu gia phủ Quốc công à? Đánh cho ta!"Vừa nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của đối phương, Lý Duệ liền không cam lòng đánh vào gối."Đánh vào gối thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh như vậy, lúc ấy sao không biết hung hăng đánh lại?" Cố Khanh vừa đi tới cửa đã thấy Lý Duệ đánh mạnh vào gối, tức giận lên tiếng."Tổ mẫu!""Thương Thục Thương Y đâu? Sao để cho cháu nằm đây thế này ?"Cố Khanh đảo mắt nhìn quanh một vòng, trong phòng không có một ai cả."Là do cháu kêu bọn họ lui xuống.""Ai nha, còn biết xấu hổ sao? Bình thường ăn ít lại một chút, luyện xương cốt thân thể nhiều hơn một chút thì hôm nay cũng sẽ không để thua thiệt thành như vậy!"Cố Khanh nhìn "cửa hàng thuốc màu" trên mặt Lý Duệ mà thấy mắc cười.
Xanh đến đỏ không sót màu gì.
Cái này gọi là gì nhỉ? Là một câu nói đùa "Quan nhị đại của kinh thành một lời không hợp liền ra tay".
Đi ra ngoài không mang theo người hầu thì cũng được đi, bản thân cũng không đủ cứng rắn, cho nên cũng đừng trách người khác không coi bản thân ra gì."Bắt đầu từ hôm nay, cháu được dời đến Bắc Viên của ta, cứ ở Quy Điển Cư.
Đó là nơi ở trước đây của tổ phụ cháu, thu dọn đồ đạc là lập tức có thể sống ở đó."Lý Duệ lộ ra vẻ không tình nguyện."Chỉ cho phép mang theo một mình Thương Thư nha đầu của cháu, lát nữa ta sẽ phân cho cháu mấy ma ma giặt giũ quần áo quét tước sân nhà.
Lão thái thái nhà họ Vương trong viện bảo là lần này bà ấy trở về an hưởng tuổi già, vì vậy cháu ở chỗ đó của bà thì không có gì phải lo lắng.
Thư đồng cũng không cần vào viên, cậu ta cũng mười tuổi rồi, mà trong viện cũng toàn là tiểu nha đầu, không thích hợp.
Bắt đầu từ ngày mai, việc mặc quần áo và rửa mặt chỉ tự con làm.
Trong Quy Điền Cư có vài mẫu đất, cháu giúp bà thu hoạch những thứ đã được trồng, từ nay về sau mảnh đất đó sẽ do con quản lý."Nói xong cũng không thèm nhìn tới sắc mặt Lý Duệ, trực tiếp kêu nha hoàn và ma ma đến Kình Thương Viện, lại kêu Tôn ma ma đến Đông Viên đích thân nói với Phương thị một tiếng."Thu dọn cho ta!"rất nhiều muối và tương, nhưng Cố Khanh là người miền Nam, khẩu vị thanh đạm, sau khi ăn được vài miếng thì nàng chỉ ăn một chút thức ăn chay, húp một ít canh gà, ngay cả cơm cũng không có cách nào động vào được.Mỗi ngày nàng chỉ ăn một ít món chay, người trong bếp nhỏ cũng không phải kẻ ngốc nên dần dần nấu các món ăn nhạt đi một chút, lúc này ham muốn được chết của Cố Khanh mới lại lắng xuống.Sau đó, Cố Khanh nhớ lại những gì lão thái thái đã trải qua, cũng biết có lẽ đây là tật xấu do bị đói trong những năm thiên tai trước đây.
Những năm đầu, Trung Nguyên hạn hán nghiêm trọng, đất đai cằn cỗi ngàn dặm, mà tô thuế thì càng ngày càng nặng, lão thái thái đi theo mấy đại tộc đồng hương cùng nhau tạo phản, vừa mang theo người trong họ rời nhà một cái đã là hai nămNếu nói là khổ cực, sau này nàng cũng có tiền do lang quân nhờ người mang về, lẽ ra thì cũng phải đủ cơm ăn đủ áo mặc.Nhưng nàng cũng không dám tiêu xài phung phí, trong thời buổi loạn lạc, một người phụ nữ đã có gia đình lại vung tay tiêu xài hoang phí thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa vào lúc đó có tiền cũng mua không được lương thực, nàng cùng ba đứa con canh giữ núi bạc vô ích, cũng chỉ có thể duy trì cho đừng bị chết đói.Chờ sau này khi khoảng thời gian đó trôi qua, lão công gia dẫn vợ con đến ở bên cạnh mình, Khâu thị trở nên chỉ thích đồ mặn, hơn nữa còn thích ăn thịt mỡ.
Lão công gia Lý Thạc cũng không quá chú trọng chuyện thức ăn, lúc ở trong nhà vẫn luôn ăn cơm cùng vợ cả.
Hai người họ khi còn trẻ vận động nhiều, ăn uống như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng khi về già thì mọi chuyện bắt đầu xảy ra vấn đề.Tin tức về cái chết của Lý Mông truyền tới, lão công gia liền ngã quỵ, sau đó nằm liệt giường, chống chọi chưa đầy một năm thì qua đời.
Nếu không phải Cố Khanh xuyên vào người Khâu lão thái quân, thì bây giờ Khâu lão thái quân chắc cũng đã qua đời đột ngột vì nhồi máu não rồi.
Có thể nói, thói quen ăn uống bình thường không tốt của hai vị lão nhân này là một trong những nguyên nhân quan trọng cướp đi mạng sống của bọn họ.Nếu như Khâu lão thái quân thực sự bị Lý Duệ chọc giận đến tức chết, đoán chừng Lý Duệ thật sự sẽ bị "lột da tuyên thảo" giống như lời Hoa ma ma nói.
Hơn nửa người của triều đình tiền triều đều là người hồ, triều đại này tự coi mình là chính thống, càng chú trọng lễ phép và lễ nghi hơn, tuyệt đối sẽ không dung thứ cho tội lớn là ngỗ nghịch bất hiếu như “bức tổ mẫu vào chỗ chết” như vậy.Nghĩ như vậy, Cố Khanh cảm thấy mình giày vò Tiểu Lý mập mạp cũng không quá đáng.Tỷ tỷ ta đã hi sinh thân mình để cứu mi một mạng rồi đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...