Sau khi Kim Phi chế tạo ra hố vùi ngựa và phương trận thì cách tốt nhất để Đại Khang đối phó với kỵ binh chính là vườn không nhà trống, trấn thủ thành trì.
Cái gọi là vườn không nhà trống chính là khiến cho thành trì trống không, không còn bất kỳ chút lương thực nào, sau đó dựa vào các bức tường thành cao để chống lại kỵ binh.
Trong những ngày đầu chiến đấu, chiêu này quả thực rất có tác dụng.
Kỵ binh tuy di chuyển nhanh nhưng tiêu hao vật liệu cũng rất nhanh, tường thành Đại Khang xây cao, dốc và vững chắc, khó có thể đột phá, bên ngoài nếu như không cướp được lương thực, đám kỵ binh rất nhanh sẽ phải lui binh.
Bất kể là trước đây hay hiện giờ, chiến tranh đều là động lực tốt nhất cho sự đổi mới.
Người Đảng Hạng chinh chiến ngàn dặm không dễ dàng gì, đương nhiên bọn chúng không muốn tay không quay về, vì vậy tập hợp người tài ở mọi phương diện, nghiên cứu cách công phá tường thành Đại Khang.
Xe đập thành đã ra đời trong bối cảnh này.
Xe đập thành thực chất vô cùng đơn giản, có bốn bánh, ở giữa có một khúc gỗ to dài 7-8 mét, dùng quán tính mạnh để tông vào cổng thành.
Mặc dù đơn giản nhưng lại rất có hiệu quả.
Năm thứ hai sau khi tạo ra, người Đảng Hạng đã lần lượt công phá cổng thành của hơn chục thành trì bằng chiếc xe này, cướp bóc vô số người và của cải.
Kỵ binh Đảng Hạng băng băng trên đồng bằng Trang Nguyên, hướng về phía Đông, đánh đến tận Đồng Quan bờ sông Hoằng Hà mới dừng lại.
Đương nhiên không phải bị Đồng Quan chặn lại mà là do Đại Khang đã gửi lễ vật vô cùng phong phú.
Mấy chục năm sau đó đều như vậy.
Mãi cho đến khi Đại Khang bắt điều chiêu mộ dân thường đào hào ở bên ngoài các thành trì để ngăn chặn tác động của xe đập thành.
Giờ đây khi kỵ binh xuất trận, tần suất sử dụng xe đập thành rất ít, những chiếc này là trợ tá của Lý Kế Khuê bận rộn ngày đêm chế tạo ra.
Hơn nữa còn cải tiến thêm, hai hàng lưỡi dao sắc bén được xếp đầu ở hai bên thân cây lớn.
Tre của bọn họ không phải rất dài sao? Nhưng có so được với thân cây đại thụ trên xe đập thành không?”
Một chiếc xe đập thành thậm chí có thể xuyên thủng cổng thành dày hơn 10 phân, chẳng lẽ không thể xuyên thủng mấy cái khiên chắn của bọn họ à?
Trên khu đất bằng phẳng giữa những ngọn núi, Trình Bằng, Đinh Vân Phi và phương trận của bọn họ đã đối đầu với kỵ binh Đảng Hạng suốt mấy tiếng.
Tất cả mọi người đều đói và khát.
Nhưng bọn họ đều đang kiên trì chờ đợi.
Chờ đợi Phạm tướng quân phái viện binh tới ứng cứu bọn họ.
Giống như bọn họ đi ứng cứu Thiết Lâm Quân vậy.
Nhưng đợi mãi cho đến chập tối, bọn họ không đợi được quân cứu viện của nhà mình mà chỉ đợi được quân cứu viện của kẻ địch.
Hàng chục con ngựa chiến, kéo theo xe đập thành, ầm ầm lao về phía chiến trường.
“Trình huynh, bọn họ mang xe đập thành tới rồi, phải làm sao đây?”
Đinh Vân Phi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được bây giờ lại bắt đầu hoang mang, kéo gấu áo Trình Bằng, lo lắng run bần bật.
“Đinh huynh, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ đành liều mạng thôi”.
Trình Bằng vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hi vọng chúng ta có thể ngăn cản được xe đập thành”.
“Nhưng sao Phạm tướng quân vẫn chưa phái người tới ứng cứu chứ?”
Đinh Vân Phi sắp khóc đến nơi: “Còn có Khánh Hoài kia nữa, chúng ta là vì đi cứu Thiết Lâm Quân của hắn nên mới bị bao vây ở đây, vì sao hắn lại không quan tâm đến sống chết của chúng ta chứ?”
“Ta làm sao mà biết được”.
Trình Bằng cáu kỉnh hất tay Đinh Vân Phi ra, bây giờ đã phần nào hiểu được tâm trạng của những vị tướng lĩnh kia vì sao luôn ghen ghét Khánh Hoài rồi.
Trác Bản đợi đến phát bực rồi, xe đập thành vừa tới, lập tức phát động tấn công phương trận.
Ba chiếc xe đập thành xếp thành một hàng, rộng hơn mười thước, nhắm vào phương trận của Trình Bằng và Đinh Vân Phi.
Những lưỡi dao sắc bén ở hai bên của cây đại thụ phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
“Mọi người vực dậy tinh thần cho ta, nếu không chống lại được, tất cả đều phải chết!”
Trình Bằng lập tức bố trí thêm hai hàng binh lính tập trung ở phía đối diện xe đập thành.
Sau đó Trác Bản ra lệnh, mấy chục thanh niên Đảng Hạng hô khẩu hiệu, đẩy xe đập về phía trước.
“Giữ vững cho ta!”
Trình Đằng gầm lên động viên binh lính.
Đáng tiếc, khoảng cách sức mạnh giữa đôi bên là quá lớn.
Xe đập thành càng lúc càng nhanh, va ầm ầm vào phương trận với những tiếng nổ lớn.
Khúc gỗ khổng lồ mang theo quán tính, dễ dàng xé nát lớp bảo vệ của chiếc khiên, và xuyên vào bên trong của phương trận.
Những binh lính cầm khiên và binh lính ở hai bên toàn bộ đều bị dưỡi dao ở hai bên khúc gỗ đâm chết.
Xe đập thành lao thẳng tới chính giữa của phương trận mới dừng lại.
“Nhanh, lấp chỗ trống cho ta ngay lập tức!"
Trình Bằng gầm lên và chỉ huy quân lính của mình, cố gắng lấp đầy khoảng trống.
Nhưng Trác Bản đương nhiên không cho ông ấy cơ hội này.
Hàng trăm kỵ binh theo sát xe đập thành, xông vào phương trận theo kẽ hở.
Những binh lính trong phương trận chỉ có tre dài trong tay, cơ thể còn không di chuyển nổi thì làm sao mà đánh lại kỵ binh được chứ?
Sau khi kỵ binh Đảng Hạng xông vào phương trận, bọn chúng bắt đầu điên cuồng chém giết.
Cũng may thay lớp tre dày cản bước di chuyển của ngựa chiến ở một mức độ nhất định, khiến quá trình chém giết diễn ra chậm hơn một chút.
Trình Bằng lòng như lửa đốt, đầu óc xoay chuyển liên tục, cố gắng nghĩ ra kế sách đối phó.
Nhưng phương trận cũng giống như một quả sầu riêng, chỉ cần phần vỏ gai cứng bị bóc ra, phần bên trong chính là cùi mềm.
Bị tấn công vào bên trong, căn bản không có giải pháp.
Thấy người chết càng lúc càng nhiều, Trình Bằng chỉ đành ra lệnh cho binh truyền lệnh rung chuông.
Đây là tín hiệu giải tán đại trận.
Từ khi xe đập thành xuất hiện, Trình Bằng đã biết rằng, đại trận không thể cứu nổi bọn họ.
Cứ khăng khăng ở cạnh nhau chỉ có nước bị giết sạch.
Chi bằng tự mình chạy thoát, sống được người nào hay người ấy.
Các binh lính lão luyện cũng biết rõ đạo lý này, tiếng chuông vừa mới vang lên một lần, hai đại trận đã lập tức giải tán, các binh lính bỏ chạy toán loạn tứ phía.
Kỵ binh Đảng Hạng đương nhiên không cho bọn họ chạy thoát, lập ức thu nhỏ vòng vây, nhất là trên con đường chính quay về thành Vị Châu.
Có thể sống đến hiện tại cơ bản đều là những binh lính lão luyện của Đại Khang, nhiều kinh nghiệm hơn so với tân binh và phụ binh bị giết lúc sáng.
Sau khi phân tán, theo bản năng bọn họ không chạy về thành Vị Châu theo con đường ban đầu mà chia ra thành từng nhóm, khiêng tre trên vai chạy vào trong các khu rừng gần nhất.
Một số binh lính thậm chí còn đâm chết một hai kỵ binh.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Nhưng sự hỗn loạn này chưa kéo dài bao lâu thì dừng lại.
Binh lính Đại Khang hoặc là chạy trốn vào trong rừng, hoặc là chết ở đây.
Mặt trời chiếu rọi, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Nhưng còn đỏ hơn mặt trời đó chính là máu tươi trên đất.
Trác Bản lau máu tươi trên mặt, phá lên cười.
Sau trận chiến này, nỗi nhục của hắn đã vơi đi một nửa.
Thực chất hắn muốn nhân cơ hội này bao vây thành Vị Châu, nhưng trợ tá đã phái người tới kịch liệt ngăn cản hắn.
Bởi vì theo tin tức của trinh sát, Phạm Gia Quân trấn giữ thành vị Châu đã đào rất nhiều hố vùi ngựa ở bên ngoài thành, nếu như tới gần rất có thể sẽ bị trúng chiêu.
Hơn nữa sức chiến đấu của Phạm Gia Quân còn mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân, với nhân lực hiện giờ của Trác Bản, muốn tấn công thành Vị Châu, không có chút khả năng nào cả.
Ngược lại rất có thể sẽ bị Quân Phạm Gia tập kích.
Trác Bản chỉ đành hạ lệnh rút quân.
Sau khi màn đêm buông xuống, các binh lính còn sống sót bắt đầu xuất hiện bên ngoài thành Vị Châu.
Sau khi thống kê, hơn 5000 liên quân An Túc và Vĩnh An, cuối cùng chỉ có chưa đầy 700 người quay về.
An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau một đêm Phạm tướng quân bạc trắng cả đầu.
Khánh Hoài cũng cả đêm không ngủ, ngay khi trời sáng, hắn đã gọi cận vệ Lưu Quỳnh của mình tới hỏi:
“Trại của chúng ta còn bao nhiêu quân bị?”
Đây là số binh lính Thiết Lâm Quân duy nhất trong tay hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...