Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


“Chu Trường Lâm…”  
Kim Phi cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.

À phải rồi, lúc đầu Đường Đông Đông nói kẻ thù của cô ấy là Chu Trương Lâm ở quận thành.

Advertisement
“Chu Trường Lâm có phải là thương gia buôn vải lớn nhất ở quận thành không?”, Kim Phi hỏi.

“Đúng thế”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Ngài nghe Đông Đông nói à?”  
Advertisement
“Cô biết thân phận của Đông Đông ư?”  
Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Khánh Mộ Lam.

“Trước kia không biết nhưng nếu đã điều tra Chu Trường Lâm thì dĩ nhiên biết được tranh đấu giữa nhà họ Chu và nhà họ Đường”.


Khánh Mộ Lam nói: “Trước đây cứ nghĩ lời lẽ và khí chất của Đông Đông rất tao nhã, không ngờ còn có một câu chuyện quá khứ”.

Đường Đông Đông đã nuôi chí làm một người buôn vải thành công hơn cha từ nhỏ, nên từ nhỏ đã lén học các kiến thức liên quan đến ngành dệt.

Nhưng cũng giống những khó khăn mà Khánh Mộ Lam gặp phải, Đại Khang có quá nhiều ràng buộc với nữ giới.

Ngay cả khi cha của Đường Đông Đông đã nhận ra tài năng quản lý của cô ấy từ nhỏ nhưng vẫn luôn không chịu cho cô ấy nhúng tay vào xưởng dệt trong nhà.

Sau khi gia cảnh sa sút, Đường Đông Đông bị mắc kẹt ở làng Quan Gia nhỏ bé như thể bị mắc cạn trong vũng nước cạn, dù có năng lực mạnh cũng không thể thể hiện.

Cũng may cô ấy gặp được Kim Phi.

Kim Phi muốn làm chưởng quầy, Đường Đông Đông muốn thể hiện tham vọng của mình, hai người vừa lúc hợp tác với nhau.


Sau khi xưởng dệt đi vào hoạt động đúng hướng, Kim Phi cơ bản không quản lý nữa, giao lại hoàn toàn cho Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông cũng không khiến Kim Phi thất vọng, từ sau khi tiếp quản xưởng dệt, cô ấy nhanh chóng quản lý nhà xưởng mấy trăm người một cách trật tự.

Đầu năm nay có thể nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ không phải là dễ, từ sau khi biết Đường Đông Đông là người quản lý xưởng dệt, Khánh Mộ Lam có cảm giác yêu quý người tài.

Chẳng qua ngày nào Đường Đông Đông cũng bận rộn đến mức không giải quyết hết việc, Khánh Mộ Lam ngày nào cũng liên tục huấn luyện, hai người không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng gặp ở nhà Kim Phi, gật đầu chào nhau là xong.

Cho đến lần này điều tra nhà họ Chu, liên quan đến nhà họ Đường, Khánh Mộ Lam mới xem như có cái nhìn sâu hơn về Đường Đông Đông.

“Không nói Đông Đông nữa, vẫn nên nói về Chu Trường Lâm và Chu sư gia đi”.

Kim Phi quay lại chủ đề chính.

“Chu Trường Lâm và cha của Chu sư gia là huynh đệ sinh đôi, nhưng lăn lộn nhiều hơn cha của Chu sư gia, là thương buôn vải lớn nhất quận Quảng Nguyên, lại liên hệ với nhà họ Chu ở Biện Kinh, có thể nói rất thủ đoạn”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nói đến cũng thấy khá thú vị, Chu Trường Lâm giỏi hơn cha của Chu sư gia nhưng ba đứa con trai của ông ta không có chí khí, ai cũng là công tử bột, kiến thức, mưu mô hay thủ đoạn đều không bằng Chu sư gia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui