Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang
Cảnh cáo xong thì cho thêm chút mật ngọt.
Kim Phi nói: “Mong tam gia nói với mọi người, nếu lần này mọi người thể hiện tốt.
Ta sẽ suy nghĩ việc xây thêm một vài phường tơ, để phụ nữ trong thôn chúng ta cũng có việc làm”
Khi trưởng tộc nghe thấy Kim Phi nói như vậy, xúc động đến mức nước mắt suýt trào ra, không ngừng bảo đảm rằng nhất định sẽ thể hiện tốt.
Advertisement
Con người là thế đấy, những thứ dễ có được thì sẽ không trân trọng.
Giống như đi mua sắm, ông chủ nói 100 tệ, mình mặc cả 50 tệ, ông chủ đồng ý một phát, mình nhất định sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Advertisement
Nhưng nếu như ông chủ xót xa nói hết lời cả nửa ngày, cuối cùng bán cho mình với giá 60 tệ, ngược lại mình sẽ cảm thấy mình đã được hời.
Khi trưởng tộc nói với những người đàn ông của thôn Quan Gia, ông ấy và Quan Trụ Tử đã cầu xin cả nửa ngày, Kim Phi mới đồng ý cho bọn họ đi làm công, bảo bọn họ thể hiện cho tốt, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy vô cùng trân trọng công việc này, tuyệt đối không dám gây chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, trưởng tộc dắt theo 40 50 người đàn ông tới thôn Tây Hà.
Sợ rằng Kim Phi sẽ tức giận, những người không siêng năng, những người có sức khỏe không tốt đều không được đưa đến, tất cả những thanh niên khỏe mạnh nhất của thôn Quan Gia đều đã đến đây.
Người nhiều sức lực lớn, có thêm mấy chục người của thôn Quan Gia tham gia, tiến độ công trình tăng lên rất nhanh.
Vận chuyển gạch, đào móng và chặt cây, toàn bộ thôn Tây Hà trở nên vô cùng sôi động.
Dưới sự giám sát của lão tộc trưởng, không một người đàn ông thôn Qua Gia nào dám lười biếng, cũng không ai dám gây chuyện, tất cả đều làm việc chăm chỉ để tạo ấn tượng tốt với Kim Phi.
Làm việc không ngừng nghỉ, chỉ cần thời gian mười ngày, ba mươi gian phòng chuẩn bị cho gia đình các cựu binh đều đã chính thức hoàn thành xong.
Kim Phi đã liên hệ với thợ mộc làm một lô giường gỗ và bàn ghế, và gửi đến mỗi phòng một bộ.
Các cựu binh hân hoan xuất phát, quay trở về đón người thân.
Giữa các ngọn núi, có một con đường nhỏ hẹp.
Cựu binh Thiết Chùy đeo một con dao dài bên hông, một mình đi bộ trên con đường núi.
Đi qua sườn núi, thấy một ngôi làng nhỏ nằm trên bãi đất bằng phẳng duy nhất dưới chân núi.
Dưới chân núi, một vài đứa trẻ gầy gò, mặt mày xanh xao đi tìm nấm trong rừng.
Một trong những đứa trẻ khoảng tầm bảy tám tuổi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đến giỏ cũng không cần nữa, vui mừng lao tới.
“Cha, sao cha lại quay về?”
“Không phải ta đã nói với con không được ra sau núi rồi sao? Sao con lại chạy ra đây”.
Bàn tay thô ráp của Thiết Chùy vuốt v3 tóc đứa bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...