Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


Kim Phi thực chất không thích kiểu nghi lễ trang trọng này chút nào, nhưng bầu không khí đã đến mức này rồi, y chỉ đành gật đầu nói:  
“Sau này chăm chỉ làm việc, ta tuyệt đối sẽ không để các huynh đệ chịu thiệt đâu”.

Lúc này người dân Đại Khang đa số đều không học hành, tâm tư rất đơn giản, nhận định một người thì cả đời sẽ đi theo người đó.

Advertisement
Đại Tráng và Thiết Chùy hôm đó đã bắt đầu làm việc, giúp Trương Lương vận chuyển mọi thứ khắp nơi, sợ là sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt Kim Phi.

Sáng hôm sau lại gia nhập đội tìm kiếm cựu binh của Thiết Lâm Quân.

Advertisement
Kim Phi cũng không nhàn rỗi, xưởng dệt mới lớn hơn nhiều so với cái cũ, chắc chắn là phải tăng thêm số lượng guồng quay tơ, còn có viện tử, nhà ngang, xưởng xà phòng cũng đều phải đồng thời hoạt động, có rất nhiều việc phải làm.

Vài trưởng bối chạy tới chạy lui, chỉ đạo đàn ông trong làng vận chuyển gạch, lát nền, còn phải dành thời gian để xây lò gạch mới, bận tối mắt tối mũi.


Tiến độ bên Chung Ngũ và Trương Lương đều rất nhanh, tìm được một cựu binh, cựu binh này có quan hệ tốt với những cựu binh khác, giống như một quả cầu tuyết, càng về sau họ càng tìm được nhiều cựu binh.

Bất cứ ai đã từng phục vụ trong quân đội đều biết rằng các cựu binh thường có ý thức sâu sắc về sự đồng nhất với đội quân cũ.

Sau khi biết được thành tích của Kim Phi ở thành Vị Châu, các cựu binh đều vô cùng bái phục, cộng thêm điều kiện chiêu mộ nhân lực của Kim Phi vô cùng hào phóng, về cơ bản tất cả những cựu binh tìm được đều đồng ý tới thôn Tây Hà tham gia đội hộ tống.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Chung Ngũ đã chiêu mộ đủ ba mươi hai cựu binh, hoàn thành vượt chỉ tiêu.

Hai người dưa ra là ngày cuối cùng khi hắn và Trương Lương chia ra, mỗi người tìm thêm được hơn một người so với kế hoạch.

Dù sao sau này thôn Tây Hà cũng cần dùng số lượng lớn nhân công, nếu người đã tới rồi, Kim Phi cũng giữ lại luôn.

Ngày hôm sau, Chung Ngũ tìm được một chỗ ở sau núi để tiền hành hồi phục luyện tập đơn giản.


Kim Phi biết rất rõ, bây giờ điều mà những cựu binh này quan tâm nhất chính là vấn đề ăn ở của người nhà, để giúp bọn họ yên tâm tập luyện, Kim Phi tạm thời dừng việc xây xưởng xà phòng và viện tử của mình lại, tập trung tất cả nhân công để dồn toàn lực xây nhà ngang.

Nhưng đáng tiếc thôn Tây Hà cũng khoong có nhiều nam lắm, bọn họ đều tập trung ở công trường, có thể trèo cao trèo thấp được cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn đều là những lính mới, tiến độ thi công rất chậm.

Sau này Kim Phi giục mãi, trưởng làng đành phải gọi cả bọn trẻ con tới, gia nhập vào đội xây dựng, giúp chuyển gạch và chuyển đồ đạc.

Trọng lượng của một viên gạch không hề nhẹ, một viên phải ba hai ba cân, tuổi lớn một chút thì một lần chuyển được hai viên, nhỏ hơn thì một lần một viên.

Kim Phi còn nhìn thấy một cô bé năm tuổi dắt theo em trai ba tuổi, hai đứa bé cùng nhau bê viên gạch, hớt ha hớt hải chạy tới chỗ những người đang xây.

Hai đứa bé đều không đi giày, khi đặt gạch xuống, viên gạch đập vào chân em trai, em trai đau quá bật khóc nức nở.

“Đệ đệ đừng khóc, đừng khóc nữa”.

Chị gái lau nước mặt cho em trai, không biết nói nhỏ gì bên tai cậu bé, cậu bé thực sự không khóc nữa, khập khiễng cùng chị gái tiếp tục đi bê gạch.

“Đây là đang làm loạn sao?”  
Kim Phi nhìn thấy cảnh này, tức giận đi tìm trưởng làng – người phụ trách công trường: “Chú Lưu, sao chú lại bảo bọn trẻ tới đây, gạch rơi trúng người thì phải làm sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui