Giang Diệp trở về sân khấu tròn 1 năm, vừa đúng vào kỉ niệm mười năm ra mắt của anh.
Đây là một ngày trọng đại.
Gần đây, công ty đang chuẩn bị một buổi lễ kỉ niệm lớn, thậm chí còn lấy các video từ lúc anh còn là thực tập sinh, chương trình tham gia khi mới ra mắt, loạt ảnh đã chụp từ kho lưu trữ ra, chuẩn bị biên tập thành dòng thời gian tặng lại cho người hâm mộ.
Đồng thời, bộ sưu tập ảnh trong buổi hòa nhạc cũng đã hoàn thành, đến lúc sẽ tiến hành rút thăm trúng thưởng.
Mọi người đều bận rộn, vì toàn là tài liệu lịch sử nên mặc dù đây là lễ kỉ niệm 10 năm của Giang Diệp, nhưng thực tế anh không giúp được gì nhiều, ngược lại càng rảnh rỗi hơn, thế nên cũng hiếm khi đến công ty.
Bởi vì bản thân anh cũng có một kế hoạch.
Ngoài cột mốc 10 năm, đây cũng là một ngày trọng đại.
Anh và Tiêu Hòa đã ở bên nhau tròn 1 năm.
Giang Diệp và người trong lòng đã ở bên nhau được một năm, anh muốn làm một chuyện lớn.
"Cậu hỏi anh Tiêu Hòa thích gì à?"
Sau ngần ấy lâu, anh Kiếm không ngờ mình vẫn bị hỏi câu hỏi này, lại còn là cùng một người.
Anh ta khó hiểu nhìn Giang Diệp.
"Hai người ở bên nhau lâu vậy rồi mà cậu không biết á?"
Giang Diệp cố ý đeo mắt kính, trên tay cầm bút, nói một câu là lại ghi chép lên sổ tay.
"Em muốn biết thêm để tham khảo."
Anh Kiếm dù không hiểu nhưng vẫn trả lời: "Tiêu Hòa thích hành hạ người, cậu có biết trong hai năm nay, mấy lần anh bị huyết áp cao đều là tại cô ấy không! Chưa từng thấy ai biết hành hạ người như vậy, cứ thế chắc anh phải xin về hưu sớm thôi! Đáng ghét! Ví dụ như lần trước ấy...!"
Anh Kiếm vừa nãy còn không muốn nói, nhưng một khi đã bắt đầu thì lại than vãn không ngừng nghỉ.
Giang Diệp cười khổ, muốn rút lui.
Chưa tới cửa văn phòng đã bị anh Kiếm chặn lại.
"Cậu chạy cái gì? Ở lại anh kể cậu nghe Tiêu Hòa thường hành hạ anh thế nào, anh không tìm được cô ấy để than vãn, đành phải tìm cậu vậy, ai bảo cậu là người thân của Tiêu Hòa chứ?"
Giang Diệp bị lôi trở lại, nghe anh Kiếm than thở một tiếng đồng hồ.
Nói xong, trong lòng anh Kiếm thoải mái hẳn, ngoảnh mặt đuổi Giang Diệp ra ngoài.
"Cậu cút đi cho anh."
Giang Diệp nghe đến đau cả đầu:...
Anh xoa xoa trán, đành cầm theo sổ tay đến tìm người tiếp theo.
Đến phòng tập gym.
"Đội trưởng à?"
Hoắc An đang tập cơ bắp, nghe vậy lập tức lấy ra cho Giang Diệp hai quả tạ 20kg.
"Đội trưởng chắc chắn sẽ thích cái này.
Em luyện hằng ngày, nắm đ.ấ.m to bằng quả bưởi, lúc đối đầu với đội trưởng, ít nhất cũng phải hai phát mới đánh em khóc được."
Cậu ta vỗ vai Giang Diệp, nói như người từng trải.
"Anh còn phải luyện nhiều."
Vừa nói, vừa nhét hai quả tạ vào tay anh rồi xua xua tay, bắt đầu tập luyện tiếp.
Giang Diệp nhìn đồ trong tay, có chút khó xử.
Anh cũng không thể ôm tạ cầu hôn chứ?
Vậy là Giang Diệp lại đi tìm người tiếp theo.
Nhưng hỏi ai thì đáp án cũng không đáng tin cậy.
"Đội trưởng á...!chắc chắn là thích đao rồi! Một thanh đao g.i.ế.c người vô hình! Nhưng không thể tặng chị ấy cái này."
"Chị ấy thích ăn dưa, càng gay cấn càng tốt!"
"Gấu trúc! Trắng trắng mũm mĩm, tròn tròn dễ thương, chắc chắn không ai không thích!"
"Có lẽ là thích xem vũ kịch?"
"Là được 100 điểm trong bài kiểm tra.
Mỗi lần chị thấy bài kiểm tra 100 điểm thì rất vui ạ.”
"Hình như đội trưởng thích nghe nhạc?"
William từ trong góc tha ra một khúc xương mà nó vừa gặm nát bét.
Tiểu Quai thì âm thầm móc trên người ra một quả thông.
Giang Diệp nhìn đống đồ trước mắt, mặc dù là lần đầu anh làm chuyện này, nhưng cũng biết tặng những thứ này không hợp lí lắm, vì vậy đã thu dọn hết vào, không chọn cái nào.
Buổi gặp mặt người hâm mộ kỷ niệm 10 năm ca hát diễn ra từ sáng đến tận chiều mới kết thúc.
Giang Diệp nắm tay và ôm mọi người hâm mộ đến hiện trường, tặng quà và album ảnh mà anh tự chuẩn bị, hát live một vài bài, cuối cùng mới kết thúc.
Đây là 10 năm đầu tiên anh trở thành ca sĩ, sau này sẽ có 10 năm thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Đợi đến khi tất cả mọi người hâm mộ rời đi, Giang Diệp mới nhìn quanh bốn phía, tìm thấy Tiêu Hòa đang trao đổi công việc với nhân viên.
Anh đi bên cạnh cô, chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới lấy hết can đảm mở lời:
"Anh có vài lời muốn nói với em."
Tiêu Hòa hơi ngạc nhiên, phát hiện Giang Diệp khẩn trương đến mức tay run run, cô nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay anh, thấy lạnh ngắt.
Dù là concert hay lễ kỷ niệm 10 năm, cô cũng chưa thấy anh căng thẳng như vậy.
"Được."
Cô sắp xếp công việc xong xuôi thì đi theo Giang Diệp ra ngoài.
Buổi gặp mặt người hâm mộ được tổ chức ở một khách sạn ven biển, vừa ra khỏi cửa là thấy biển ngay.
Bây giờ không phải mùa du lịch, bãi cát này lại còn nằm ở nơi vắng vẻ nên gần như không có khách du lịch nào đến, có điều thời tiết hôm nay lại rất đẹp.
Nắng vẫn rực rỡ nhưng không gay gắt, rải trên bãi cát mịn màng ấm áp.
Nhẹ nhàng đặt chân lên cát, cát trắng mềm mại lún xuống, làm cho cơ thể và tâm hồn người ta thư giãn.
Mặt biển lăn tăn sóng, mỗi đợt sóng dâng cao đập vào đá ngầm lại tạo nên hiệu ứng tán sắc, xuất hiện những chiếc cầu vồng nhỏ nhắn xinh đẹp.
Tiêu Hòa có tình cảm đặc biệt với biển.
Ở mạt thế, vi-rút Zombie lây lan rộng khắp toàn cầu, ngay cả động thực vật cũng bị biến dị, chỉ có biển là vẫn bình an vô sự, các loài động vật sống dưới biển không bị biến dị, thế nên đã trở thành nguồn cung cấp thực phẩm chính.
Nhưng căn cứ của Tiêu Hòa lại ở xa biển, ngoài những loại thực phẩm tự trồng ra thì gần như toàn bộ các thực phẩm từ thịt đều phải mua từ các thành phố ven biển, sau đó chế biến thành thanh dinh dưỡng không có hương vị.
Cho nên trong lòng rất nhiều người sống ở mạt thế, biển và cá đều có ý nghĩa đặc biệt.
Tiêu Hòa từng theo đội thám hiểm đóng quân một thời gian tại thành phố ven biển, bắt rất nhiều cá sau đó vận chuyển về căn cứ xa xôi.
Vừa nhìn thấy những con sóng đang cuộn trào trước mắt, cô không khỏi ngẩn ngơ.
"Tiêu Hòa."
Tiếng gọi của Giang Diệp lập tức kéo cô về với thực tại.
Tiêu Hòa hoàn hồn, thấy tay của mình đã bị Giang Diệp nắm lấy.
Lúc này, bàn tay anh không còn lạnh ngắt vì căng thẳng nữa, mà rất ấm nóng, dường như có thể cảm nhận được dòng m.á.u cuộn chảy dưới da.
Thậm chí anh còn hơi đỏ mặt.
Đôi tai ửng đỏ cùng bầu trời xanh biếc phía sau tạo thành sự tương phản rõ rệt.
"Khi chúng ta đến với nhau, em từng nói em đến từ một thế giới khác, không biết khi nào sẽ trở về.
Khi đó anh nghĩ, chỉ cần được ở bên em là đủ rồi."
"Nhưng sau đó, anh đã thực sự đến bên em.
Anh có thể nắm tay em mọi lúc, có thể nói anh thích em, có thể hôn em theo ý muốn, nhiều hơn cả những gì anh tưởng tượng.
Nhưng anh phát hiện ra rằng anh dần bắt đầu trở nên tham lam.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...