Nhưng theo thời gian trôi qua, mối liên hệ giữa cô và thế giới này dường như ngày càng nhiều.
Lúc đầu cô chỉ thụ động tiếp nhận vai trò nghệ sĩ mà nhân vật này để lại, hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn thuần, sau đó lại chủ động ký hợp đồng với người khác, dần dần thích thú với công việc người đại diện này.
Bây giờ lại có thêm nhiều yếu tố khác nữa.
Một người bình thường có thể ở bên một nhân vật hư cấu không?
Tiêu Hòa đang suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại nụ hôn trong phòng dựng phim, sửng sốt.
Có vẻ như! cũng không phải không thể?
Vừa nãy khi Giang Diệp nói thích cô, niềm hân hoan trong lòng cô, ngay cả chính cô cũng không thể lờ đi.
Nhưng nếu một ngày cô đột nhiên quay trở lại "mạt thế", không gian chỉ có thể chứa thú biến dị và vật chết, không thể chứa người sống thì Giang Diệp phải làm sao?
Tiêu Hòa suy ngẫm kỹ càng vấn đề này.
Giang Diệp bên kia thấy cô mãi không trả lời, ánh mắt dần ảm đạm.
"Tôi biết rồi.
"
Tiêu Hòa vẫn đang suy nghĩ nên xử lý Giang Diệp thế nào, đột nhiên nghe thấy câu này, có chút nghi hoặc.
Cô ngẩng đầu, thấy Giang Diệp ủ rũ như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi bên lề đường.
"Chờ đã, anh biết cái gì rồi?"
Cô vẫn chưa nói gì cả mà.
Nhưng cô chỉ thấy Giang Diệp bất ngờ đứng dậy, chỉnh lại quần áo có chút rối loạn, sau đó ngẩng đầu cười với Tiêu Hòa, trong đôi mắt sáng ngời lại một lần nữa bùng lên một ngọn lửa.
"Vậy thì tôi có thể theo đuổi cô không?"
"?"
Tiêu Hòa ngẩn người.
Cô từng bị hàng vạn zombie đuổi theo, từng bị thú biến dị truy sát, thậm chí còn bị những dị năng giả khác rượt theo cướp vật tư, nhưng chưa từng được người ta theo đuổi.
Được người ta theo đuổi là cảm giác gì?
Có kích thích hơn bị zombie đuổi theo không?
Vừa nghĩ, Tiêu Hòa vừa gật đầu.
Thấy vậy, Giang Diệp vui vẻ mừng rỡ, lập tức phấn khởi rời đi.
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa vừa ngủ dậy thì chuông cửa réo lên.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Giang Diệp đang đứng bên ngoài, trên tay xách đồ ăn sáng mới nấu xong, bốc hơi nghi ngút.
"Tôi làm bữa sáng, cùng ăn nhé.
"
Tiêu Hòa thuần thục né người sang một bên, để anh đi vào.
Kể từ khi cô chuyển đến đây, thường xuyên đến nhà Giang Diệp ăn chực, Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam thấy vậy, cứ thế ngồi vào bàn trong phòng ăn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tiêu Hòa có chút nghi hoặc.
Cảnh này có vẻ cũng chẳng khác gì ngày thường.
Đợi đến khi ăn xong, Giang Diệp đi theo Tiêu Hòa đến công ty, làm cái đuôi nhỏ của cô.
Gần đây công việc của anh không nhiều, chỉ có một vài hoạt động rải rác, mỗi lần tham gia đều chân không chạm đất, xong việc thì nhanh chóng trở về công ty tìm Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa uống nước, anh đưa cốc.
Tiêu Hòa họp, anh quan sát.
Đi theo như vậy được mấy ngày, Tiêu Hòa vẫn rất điềm tĩnh, anh Kiếm là người đầu tiên không chịu nổi.
Kết thúc cuộc họp, anh ta túm lấy Giang Diệp, kéo anh vào phòng nghỉ bên cạnh.
"Gần đây cậu bị làm sao vậy? Ngày nào cũng bám theo Tiêu Hòa.
"
Những ngày gần đây, bất kể Tiêu Hòa xuất hiện ở đâu, bên cạnh cô luôn thấy Giang Diệp chạy trước chạy sau, người biết thì bảo là ca sĩ, người không biết còn tưởng Giang Diệp là trợ lý của Tiêu Hòa.
Giang Diệp nghiêm túc nói: "Em đang theo đuổi cô ấy.
"
Phụt——
Anh Kiếm phun ra một ngụm nước, kinh ngạc quay đầu nhìn sang: "Cậu nói cái gì cơ?!"
"Em đang theo đuổi Tiêu Hòa, đã được vài ngày rồi, anh không nhận ra sao?"
Anh Kiếm lắc đầu: "Không nhận ra, anh còn tưởng Tiêu Hòa mới tuyển thêm một tiểu đệ mới.
"
Giang Diệp thích Tiêu Hòa từ lâu, chỉ là không ngờ Tiêu Hòa đã hôn anh rồi mà còn muốn phủi trách nhiệm.
Hứ, tra nữ.
Nhưng nhìn vào một loạt hành động gần đây của Giang Diệp, thì quả thật lại không nhìn ra anh đang theo đuổi người khác.
Thật ra cũng không trách Giang Diệp được.
Đây là lần đầu tiên Giang Diệp theo đuổi con gái, còn cố tình tìm kiếm một số thông tin, kết quả những gợi ý được đưa ra đều không có cái nào phù hợp.
Nấu ăn.
Anh từ năm ngoái đã đảm nhận việc nấu ăn trong nhà của Tiêu Hòa.
Cùng nhau ăn tối.
Thôi đừng nói đến bữa tối, ngay cả bữa sáng và bữa trưa bọn họ cũng đều ăn cùng nhau, bởi vì bữa cơm nào Tiêu Hòa cũng phải ăn cùng anh.
Thường xuyên gặp mặt, bồi dưỡng tình cảm.
Họ ở trên dưới một tầng, làm việc ở cùng công ty, lại còn là quan hệ người đại diện và nghệ sĩ, cộng thêm vì công việc, thỉnh thoảng thậm chí gần như cả hai mươi bốn giờ đều ở bên nhau.
Giang Diệp nhìn một vòng, phát hiện những chuyện này vốn dĩ là chuyện thường ngày của họ.
Vì thế, anh chỉ có thể đem những thông tin đã tìm được áp dụng vào thực tế, rồi trở thành cái đuôi nhỏ dính người.
Anh vì không có kinh nghiệm nên thấy khó khăn, nhưng Tiêu Hòa cũng đâu có kinh nghiệm?
Tiêu Hòa mặc dù bị zombie truy đuổi rất nhiều lần, nhưng lại không có người bình thường nào theo đuổi cô.
Cho nên, cô như thường ngày uống cà phê mà Giang Diệp pha, khoác cái chăn nhỏ mà anh chuẩn bị, vừa nghĩ: Giang Diệp nói muốn theo đuổi mình, sao còn chưa bắt đầu nhỉ?
Giang Diệp trong lòng: Tôi đã sớm bắt đầu rồi mà.
Anh Kiếm nghe xong nỗi băn khoăn của Giang Diệp, cảm thấy bản thân sắp tức chết, hận không thể hóa thân thành đội đặc công đánh đầu, trực tiếp ra tay.
"Tiêu Hòa là một tảng đá, cậu mà như vậy thì không được đâu.
"
Giang Diệp nghi hoặc nhìn anh ta.
"Vậy phải làm sao?"
Anh Kiếm là người đã lập gia đình, cười một tiếng, rất có kinh nghiệm nói: "Tập trung vào sở thích của cô ấy, đồ con gái thích không có gì ngoài hoa, mỹ phẩm và túi xách, cậu cứ mua rồi tặng, cô ấy rất khó không xiêu lòng.
"
Sau đó vỗ vai Giang Diệp.
"Cố gắng lên, anh chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
"
Nói xong quay người rời đi.
Giang Diệp suy nghĩ kĩ càng câu nói này, lại có chút do dự, bởi vì những thứ mà anh Kiếm nói, với tính cách của Tiêu Hòa thì cô đều không thích.
Cô thích một thứ khác!
Năm giờ chiều, gần đến giờ tan tầm, một chiếc xe tải lớn dừng trước cửa tòa nhà của Giải Trí Lam Tinh.
Chiếc xe tải giản dị không có gì nổi bật, không phù hợp với những đồ trang trí thời trang xung quanh, xe vừa đỗ xong, mấy công nhân được đào tạo bài bản lập tức bắt đầu dỡ hàng, sau đó liên tục chuyển vào trong công ty.
Nhân viên của Giải Trí Lam Tinh lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như vậy, họ đều dừng bước, kinh ngạc nhìn hành động trước mắt mà không rõ nguyên nhân.
Anh Kiếm vừa truyền thụ cho Giang Diệp kỹ thuật tán gái của mình xong, tin tưởng rằng rất nhanh Tiêu Hòa và Giang Diệp sẽ thành đôi.
Đến lúc đó, anh ta cũng có thể coi là một nửa ông tơ bà nguyệt.
Vừa suy nghĩ, anh Kiếm vừa đi qua hành lang, đột nhiên lại trông thấy mấy công nhân mặc đồng phục đang chuyển từng bao đồ vào trong công ty.
Anh ta tò mò đi theo, phát hiện họ cũng đến tầng của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...