Bạch Hà nghĩ, nhân lúc còn sớm thì cho hết xương trư thú quay còn sót lại từ hôm qua vào nồi trước khi chúng bốc mùi đã cho tất cả vào nồi để nấu chín.
Lời của Đường Quả là đúng chỉ cần nhìn vào tình trạng của A Lan đêm qua thì đúng là sự thật rồi, vì vậy cô ấy nói món súp làm từ xương và thịt này rất tốt cho sức khỏe của A Lan, thế thì ngoài số xương ông đã ăn vào bụng, phần xương còn lại phải đem bỏ vừa hết cái lu đá này và đem đi nấu chín.
“À đúng rồi, A phụ, khi nấu món canh xương thịt này, trước tiên hãy nhớ rửa tay sạch sẽ rồi hẵng xử lý xương, Đường Quả có chút quan tâm về điều này, lúc A phụ nấu cho A mẫu ăn hãy nhớ rửa tay và xương cho sạch, Đường Quả làm như vậy có lẽ là muốn tốt cho sức khỏe “Hổ Nha đem số xương phải nấu cùng với thịt nướng còn sót lại của tối hôm qua bỏ vào trong cái bát, chuẩn bị đi mở nước nhân tiện rửa cho sạch sẽ.
"Được, ta biết rồi.
” Bạch Hà đáp lại, chỉ cần có thể khiến A Lan trở nên khỏe hơn, Đường Quả nói gì ông đều có thể làm.
Tối hôm qua thịt nướng của thú thân còn thừa lại, không có thịt thừa của thú nhân nhìn thấy Hổ Nha và Bạch Hà đang rất bận bịu việc mà họ chưa từng thấy, không uổng công tới đây.
“Hôm qua thật kỳ quái, Bạch Hà ngươi đào tảng đá lớn này để đựng nước à? Còn nữa Hổ Nha cậu đang làm gì vậy? Tối qua ta đã nhìn thấy các ngươi.
.
”
Ríu rít, ríu rít, tiếng ồn ào bên tai, không nghe rõ đang nói gì, nhưng âm thanh càng lúc càng lớn.
Đường Quả vẫn đang ngủ say trong sơn động, không khỏi khẽ nhíu mày, giống như sắp bị làm cho tỉnh giấc vậy.
"Ngao ~" Đột nhiên một tiếng hổ gầm vang bầu trời.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Đường Quả đột nhiên mở ra, trong mắt đột nhiên xuất hiện một ánh hào quang, đợi cô thấy rõ trước mặt có một bức tường núi, nhận ra xung quanh mình không có nguy hiểm gì, hào quang trong mắt cô tiêu tán.
Bên ngoài hang động, Hổ Nha múc nước sôi vào ba chiếc bát gỗ và để nguội, phần còn lại để trên bếp lửa đun nhỏ, trên một ngọn lửa khác có một nồi đá đựng thịt lợn thịt nướng đang để lửa nhỏ, anh ta không nhúc nhích, sau đó anh ta bước vội vàng vào hang động của mình.
Đường Quả nghe thấy tiếng động quay người lại ngồi dậy nhìn về phía cửa hang bên kia, thì thấy Hổ Nha đang bước nhanh về phía mình.
Hổ Nha ngồi xổm xuống, nhìn Đường Quả, nói: “Đường Quả, ta phải đi săn bắt, bên ngoài có nước đã sôi và canh thịt , lát nữa cô đi ăn đi, phải ăn no, có trái cây trong hang động nếu cô thích thì có thể ăn, da thú và xương cô muốn thì có thể dùng, nếu có chuyện gì xảy ra có thể nhờ A phụ ta giúp đỡ, à đúng rồi tối nay cô muốn ăn món nướng gì?”
“Tôi không đặc biệt muốn ăn gì cả.
” Đường Quả chớp mắt, lỡ miệng nói ra, sau đó ngáp một cái.
"Ồ, vậy ta đi đây.
" Hổ Nha cười rồi nói, Đường Quả ngáp nhìn thật xinh đẹp.
Nhìn bóng dáng Hổ Nha vội vã rời đi, Đường Quả thấp giọng nói “Cẩn thận.
" Nếu bị thương hoặc chết, cuộc sống sau này của cô sẽ rất phiền phức.
Hổ Nha đột nhiên dừng lại khi đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa hang, đột nhiên quay người lại, nhìn Đường Quả với nụ cười rạng rỡ trên mặt, cao giọng nói: "Được rồi, Đường Quả, cô yên tâm đi.
”
Nhìn lối vào hang động bóng dáng Hổ Nha không còn ở đây, Đường Quả trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ anh đã nghe thấy ba chữ cô thì thầm nói nhỏ như vậy sao? Đôi tai này thật lợi hại quá.
Đường Quả không biết rằng Hổ Nha mặc dù vội vàng rời đi, nhưng sự chú ý của anh đều tập trung vào lỗ tai, anh ta luôn sẵn sàng nghe những lời cô nói với mình, nhưng không ngờ lại nghe được lời dặn dò của Đường Quả.
Cô lo lắng cho anh, A Mẫu anh ngày nào cũng nói điều này trước khi A phụ của anh khi ông đi ra ngoài, vì vậy Đường Quả cô cũng muốn trở thành bạn lữ của anh, Hổ Nha vui mừng phấn khởi, Bước chân cũng không chậm mà đi rất nhịp nhàng.
Bạch Hà đang bỏ những miếng thịt nướng và xương to còn sót lại vào nồi đá lớn, nhìn thấy bộ dạng của Hổ Nha tự nhiên lắc lư và cười, hắn không nghe thấy lời Đường Quả nói, nhưng lại nghe được lời Hổ Nha nói, nghĩ cũng biết là Đường Quả chắc chắn đã nói điều gì đó khiến anh vui vẻ.
Trong hang động, không có ai bước vào, Đường Quả lại bắt chéo chân, tâm trạng trống rỗng, hai mắt cụp xuống, nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, trái tim, tinh thần, Tâm trí bảo vệ đan điền, cô điều hoà hơi thở và thiền định tinh thần để kích hoạt nội lực của mình.
…
Kết quả nội lực không có chút phản ứng nào.
Kiên trì một hồi nội lực vẫn không có phản ứng mà Đường Quả vẫn không bỏ cuộc.
Đường Quả cau mày suy nghĩ một lúc, chỉ có thể kết luận rằng có lẽ vì đây không phải thế giới trước đây của cô, vì thế ở thế giới này công phu của cô đều bị cấm sử dụng, đây là lý do vì sao nội lực hiện tại của cô không thể xoay chuyển.
Nếu đây là nguyên nhân khiến cô ấy không thể sử dụng và tu luyện nội lực, thì sức mạnh của cô ấy trong nửa quãng đời còn lại sẽ bị giảm đi 60%.
Và kết quả là sức lực của cô ấy tệ đến mức ngay cả khi cơ thể đã hoàn toàn bình phục cô ấy cũng mất đi khả năng tự bảo vệ mình, sau này làm sao có thể sống theo ý mình được? Đường Quả rất phiền não.
Hiện tại cô vẫn phải tìm cách điều chỉnh cơ thể, Đường Quả lấy lại tinh thần, lại bắt mạch để kiểm tra tình trạng sức khỏe, may mắn là cơ thể cô không có dấu hiệu của sự biến chuyển xấu, kết quả này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngước mắt lên, Đường quả nhìn thấy hôm qua Hổ Nha tặng cho cô một bó hoa mẫu đơn được đặt bên cạnh những tấm da động vật chất đống ở đó.
Trong mắt lóe lên một tia sáng, Đường Quả nhìn sang chỗ khác, xỏ tất và đi giày đứng dậy đi ra khỏi hang, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải tìm được loại thuốc hữu ích.
Bên ngoài, Hổ Nha và Bạch Hà cũng đứng dậy rồi.
đang luyện thú công kích lỗ tai của Hổ Liệp không ngừng giật giật, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Đường Quả đang đi ra khỏi động, hắn mỉm cười mà hô lên: “Đường Quả, cô tỉnh rồi à.
”
đang buồn chán ngồi nhìn Bạch Mai của Hổ Liệp, nghe thấy tiếng Hổ Liệp lớn tiếng gọi, vội vàng quay đầu nhìn về phía bên kia, sau khi nhìn thấy Đường Quả cũng mỉm cười gọi: “Đường Quả, nhanh đến đây, A huynh nấu canh thịt có thể ăn được rồi.
"
Nhìn hai khuôn mặt ngây thơ nụ cười rạng rỡ này, nỗi buồn của Đường Quả đã vơi đi rất nhiều, trên mặt hiện lên một nụ cười, “Được rồi.
”
“Đường Quả thức dậy rồi.
” Bạch Hà bưng một chum đá nước lớn quay lại, nhìn Đường Quả và cười.
“Chào buổi sáng, ông Bạch Hà.
” Đường Quả mỉm cười chào hỏi Bạch Hà.
Đường Quả biết mình sẽ phải sống cùng họ trước khi cô ta khỏe lại, nên nếu có thể hòa hợp sống chung với nhau thì nên hòa hợp sống chung với nhau, cô không muốn sống trong một môi trường tồi tệ, lại còn sống chung với một người có mối quan hệ không tốt.
Nghe thấy Đường Quả nói, Bạch Hà nhìn cô, chớp chớp mắt: "Chào buổi ….
.
sáng ?"
Buổi sáng rất tốt? Hoài nghi Trong lòng Bạch Hà.
Đường Quả không hề biết sự hoài nghi trong lòng Bạch Hà, cô hiện tại đang suy nghĩ chính là đánh răng trước khi ăn, cô nhớ tới ngày hôm qua cô nhìn thấy bên sông có một cây liễu.
Đang nghĩ, Đường Quả nhấc chân đi về phía bờ sông.
Nhìn thấy Đường Quả không ngồi xuống ăn canh xương thịt, Hổ Liệp không thể không hỏi: "Đường Quả, cô đi đâu vậy?"
Nghe thấy lời Hổ Liệp nói, Đường Quả liền dừng lại và quay đầu lại “đi ra bờ sông.
”
“Ta đi cùng cô.
” Hồ Liệp nói, mặc dù bên kia sông cũng được coi là ở trong bộ lạc nhưng đôi khi sẽ có dã thú nhỏ tấn công người, Đường Quả gầy như vậy, vẫn là hắn cùng đi ra bờ sông thì tốt hơn.
“Ta cũng đi.
” Bạch Hà lập tức nói không hề chậm trễ.
Đường Quả mỉm cười gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi.
"
Hổ Liệp cũng không hỏi Đường Quả vì sao muốn tới bờ sông, dù sao giống cái cũng nghĩ muốn đi là đi , hắn chỉ cần cảnh giác đề phòng tiểu thú làm hại cô, đồng thời đề phòng những thú nhân khác tới thể hiện sự ưu ái của họ với cô.
Đường Quả chính là giống cái, mà a huynh muốn kết bạn lữ, ông cũng không muốn những thú nhân khác đến gần Đường Quả, Bạch Hà trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...