Khuê phòng của Cung Thanh Nhi được bố trí rất đẹp đẽ và trang trọng, đồ dùng đầy đủ, giường lớn được chạm trỗ hoa văn, mền gối bằng lụa được thêu chim uyên ương, rất khơi gợi cảm xúc.
Lúc này, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không những vậy cả hai còn ôm nhau, muốn quyến rũ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Diệp Khôn khẽ vỗ về lưng Cung Thanh Nhi, dịu dàng an ủi, thấy nàng khóc nức nở như đóa hoa lê dưới mưa, vừa yêu kiều lại vừa đáng thương, khiến anh không khỏi nảy sinh lòng thương xót.
Cung Thanh Nhi có lẽ khóc hoài cũng mệt nên mới uể oải, mệt mỏi muốn ngủ.
Diệp Khôn đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng cởi giầy thêu, kéo chăn đắp cho nàng rồi dịu dàng nói: "Ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe nhé, toàn bộ Thiên Vận Đường của chúng ta đều trông cậy vào nàng đấy."
Dứt lời, anh liền thản nhiên quệt nhẹ ngón trỏ trên sống mũi của nàng rồi tiêu sái rời đi.
"..." Cung Thanh Nhi trong cơn xấu hổ đã thầm nghĩ, tên đó vậy mà lại dám sờ sờ mó mó với nàng, đúng là... đúng là đáng ghét mà...
Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng nàng lại không tức giận chút nào, ngược lại con tim còn đập thình thịch không ngừng và hai gò má thì nóng hổi.
Thiên Vận Đường chẳng phải là lấy tên của hai người ghép lại mà thành sao? Không ngờ hắn lại dám lấy cái tên này? Nếu tấm biển hiệu này mà thật sự được treo lên thì có trời mới biết sẽ dấy lên bao nhiêu thị phi nữa đây...
Nàng nằm trên giường miên man suy nghĩ, rồi trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Dường như nàng được quay về cái đêm vô cùng ấm áp trước kia, tướng công đã ân ái nàng bằng đủ mọi cách, nàng cũng thuận theo và hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời khi vợ chồng ân ái.
Không hiểu vì sao, tướng công như thể trở nên sung mãn hơn trước kia nhiều, khiến nàng liên tục đạt tới cực khoái, không đúng, nét mặt của tướng công nàng càng ngày càng mờ ảo, còn người đàn ông sung mãn đang cật lực hoạt động trên người nàng lại biến thành hắn, nàng muốn chống cự nhưng lại biến thành hết mình tiếp nhận, cái cảm giác tuyệt vời mà nàng chưa từng có trước đây khiến nàng thét lên một tiếng rên rỉ chói tai...
"Tiểu thư, tiểu thư."
Một tiếng kêu thấp thỏm lo âu khiến nàng giật mình tỉnh giấc, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, nghi hoặc của thị nữ thân cận Tiểu Ngọc, Cung Thanh Nhi mới biết đó là giấc mộng Nam Kha.
"Tiểu thư, tiếng thét chói tai vừa rồi của người đúng là dọa người, kỳ... kỳ quái lắm" Tiểu Ngọc tỏ vẻ e ngại, tiếng thét chói tai của tiểu thư đúng là rất dọa người nhưng điều khiến nàng ta có cảm giác quái lạ là không hiểu sao trái tim cứ đập loạn xạ không ngừng.
"Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng..." Cung Thanh Nhi cố gắng che giấu, nàng khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói: "Không sao nữa rồi, ngươi đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm đi, ta muốn tắm."
Đợi Tiểu Ngọc rời khỏi, nàng liền sờ sờ hai gò má, nóng quá, rồi nàng lại cho tay vào mền sờ mó và điều đó khiến nàng xấu hổ vô cùng vì không ngờ nàng lại để mình đạt cực khoái bởi giấc mộng xuân và làm ướt cả tấm chăn...
Nhưng nói đi nói lại thì, giấc mộng quả thực quá ướt át, và trong giấc mộng đó, nàng lại không có một chút phản kháng nào, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, đúng là xấu hổ chết đi được.
Haizzz, kể từ khi tên đó xuất hiện, cuộc sống của nàng không còn an yên được nữa, lúc nào cũng mất ngủ, lại còn liên tục nằm thấy mộng xuân, tên đó không phải là khắc tinh mà số mệnh đã an bài cho nàng đấy chứ?
Sau khi rời khỏi Cung phủ, Diệp Khôn liền đến thẳng thiên lao dưới sự bảo vệ của cấm vệ Long Hổ và Hắc Y Vệ.
Lần này, Mục Hiếu Trung không đi cùng mà sai phó đốc vệ Ngạn Thiên Hổ đi theo hộ vệ Hoàng Thượng.
Ngạn Thiên Hổ cũng là cấm vệ bí mật được huấn luyện cùng với Mục Hiếu Trung, hai người là bạn bè sống chết có nhau, tạng người của hắn cường tráng dị thường, Đại lực kim cương chưởng mà hắn tu luyện đã đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh, tu vi chỉ thua Mục Hiếu Trung nửa phần, và được xem là nhân vật số hai của Hắc Y Vệ.
Diệp Khôn tự phong là đốc vệ, thống lĩnh Hắc Y Vệ, nhưng trên thực tế, tất cả quyền lực đều nằm trong tay phó đốc vệ Mục Hiếu Trung, Hắc Y Vệ vừa mới được thành lập nên có rất nhiều chuyện đợi hắn ta đi xử lý, hiện nay chuyện khẩn yếu nhất chính là bí mật chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ, mở rộng quy mô của Hắc Y Vệ, sau khi trải qua cuộc kiểm tra và hợp quy cách sẽ tiếp tục tăng cường huấn luyện, sau đó được cử đi đến mọi miền đất nước, ẩn náu dưới nhiều danh tính khác nhau.
Đó chỉ là bước khởi đầu, điều mà Diệp Khôn muốn không chỉ là trải rộng thế lực của Hắc Y Vệ khắp Đại Chu mà còn muốn phân tán nó ra khắp man hoang đại lục, cấu thành một mạng lưới tình báo khổng lồ có hệ thống.
Anh không chỉ muốn nắm được tin tình báo trên cả nước mà còn muốn nắm được tin tình báo trên toàn bộ đại lục, Hắc Y Vệ chính là trinh sát tình báo của anh, là công cụ để ám sát những nhân vật quan trọng của địch và cũng chính là tai mắt của anh.
Đã nghi thì không dùng người, mà đã dùng thì không được nghi, Ngạn Thiên Hổ là do Mục Hiếu Trung đặc biệt chọn lựa, phái sang để bảo vệ anh nên hiển nhiên là Diệp Khôn rất tín nhiệm Ngạn Thiên Hổ.
Anh đột nhiên nhớ tới Đàm Quỳnh Kha, con gái của Đàm Giang Dân, cô nàng mèo hoang muốn ám sát anh đang ở trong thiên lao, nên mới định đến đó xem thế nào.
Tính tình của cô nàng mèo hoang nhỏ đó rất hung dữ, hiện tại bị giam giữ trong thiên lao nhất định sẽ khiến nàng ta ngột ngạt muốn chết, ha ha, ai bảo nàng ta muốn giết chết anh chứ? Trước tiên cứ nhốt nàng ta lại, rồi từ từ mài dũa lại tính nết hoang dã của nàng ta.
Thánh giá đột nhiên giá lâm, khiến cho đám quan viên thấp kém đang canh giữ thiên lao bận rộn không kịp thở, cả bọn xếp hàng ngay trước cánh cổng sắt của thiên lao để nghênh đón thánh giá.
Diệp Khôn ban cho bình thân rồi đi thẳng vào thiên lao, vì lúc trước từng xảy ra chuyện Hoàng Thượng bị ám sát nên Ngạn Thiên Hổ không dám sơ ý, hắn đã dẫn theo vài tên Hắc Y Vệ đi trước để mở đường.
Khi sắp đến gian ngục đang giam giữ Đàm Quỳnh Kha, Diệp Khôn đã nghe thấy tiếng đồ vật va vào tường kêu loảng xoảng, lẽ nào cô nàng mèo hoang đó lại phát điên nữa rồi.
Đàm Quỳnh Kha đúng là đang phát điên, vốn dĩ nàng là một cô gái trẻ tuổi hiếu động, ham chơi nhưng giờ đây lại bị giam giữ trong thiên lao bị bao trùm bởi một bầu không khí u ám. Phòng giam được bố trí xa hoa như tẩm cung của hoàng phi, có rượu và thức ăn ngon, có sách để đọc, có đàn để gẩy, có tiêu để thổi, đồ chơi không thiếu thứ gì nhưng nàng vẫn cảm thấy ngột ngạt, gò bó.
Những ngục tốt luân phiên nhau canh gác nàng đúng là đã phải chịu rất nhiều cực khổ, vị tiểu hoàng phi tương lai này đúng là rất khó hầu hạ, chỉ một ngày một đêm mà nàng đã đập bể biết bao nhiêu là thứ, những thứ mà nàng đập không hề rẻ, bà nội này đúng là muốn lấy mạng của người ta mà, chỉ những lúc phu nhân của khâm sai đại nhân Đàm Giang Dân đến thăm tù thì bà nội này mới yên lặng được một chút.
Hoàng Thượng giá lâm khiến mấy tên ngục tốt đang quét dọn hoảng hốt, vội vã quỳ xuống hành lễ.
Diệp Khôn khoát tay áo, ý bảo bọn họ đứng lên, thấy những mảnh sứ vỡ vung vãi khắp sàn nhà, anh liền chau mày, con mèo hoang nhỏ bé này đúng là quá hung dữ mà.
Đàm Quỳnh Kha vừa nhìn thấy Diệp Khôn liền hừ một tiếng ngoảnh mặt đi.
Diệp Khôn quan sát phòng giam của cô mèo hoang nhỏ bé đó, đám người này đúng là không tiếc tiền, không ngờ có thể bài trí xa hoa như vậy, cô nàng mèo hoang này ngoại trừ mất đi tự do thì nàng thật sự chẳng khác nào một nàng công chúa, sống thoải mái, sung sướng hưởng thụ.
Xem ra, bản tính hung hãn của cô nàng mèo hoang nhỏ bé này không hề biến mất, anh đảo mắt một vòng và trên mặt hiện lên một nụ cười gian xảo.
Diệp Khôn đột ngột thay đổi nét mặt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy tên ngục tốt sợ hãi, quỳ sụp xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm... Bẩm Hoàng Thượng, là… là do... Đàm.... tiểu thư bị té...”
Diệp Khôn khom lưng nhặt lên một mảnh sứ vỡ, kỹ thuật chế tác đồ sứ này rất tinh xảo, sợ là tốn không ít tiền để mua, vậy mà lại để cho cô nàng mèo hoang đập bể, đúng là đứa con gái phá của mà, trong khi anh đây phải nhịn ăn nhịn tiêu.
Anh quay sang Đàm Quỳnh Kha, nở một nụ cười ngây ngô: "Đàm tiểu thư, còn muốn đập đồ nữa không? Trẫm sẽ cho nàng đập thêm cái nữa.”
Đàm Quỳnh Kha hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi cho là bản tiểu thư không dám ư?"
"To gan!" Ngạn Thiên Hổ thét lớn, phóng mắt khắp thiên hạ sợ rằng chỉ có con nha đầu điêu ngoa, hoang dã này mới dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Hoàng Thượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...