Cung Thanh Nhi giống y chang những người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh thời hiện đại, thông minh, có năng lực, tầm nhìn nhạy bén, làm việc quyết đoán, rất biết nắm bắt cơ hội, vừa bàn xong công việc với Diệp Khôn, nàng liền nhanh chóng tới ba tiệm vải dán quảng cáo, xử lý toàn bộ vải vóc, quần áo may sẵn.
Dòng tiêu đề "Giảm giá sốc" trên các tờ quảng cáo chẳng mấy chốc đã khiến hoàng thành chấn động.
Tiệm vải chuyển sang bán rượu nên ít ngày nữa sẽ ngừng kinh doanh, tất cả vải vóc và quần áo may sẵn hiện có đều sẽ được bán với giá sốc, đây là cơ hội hiếm có, phải mua càng sớm càng tốt.
Ý tứ đơn giản dễ hiểu, kể cả những những người dân quê mùa chỉ nhận biết được vài mặt chữ cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong đó.
Đặc biệt hơn nữa chính là thể chữ như rồng bay phượng múa nhưng vẫn mạnh mẽ, rắn rỏi, khí khái nghiêm nghị, chẳng phải đó là thủ bút của Diệp công tử Diệp đại gia được Hoàng Thượng ban cho là "Tích Hoa công tử” và bỗng chốc nổi tiếng sau một đêm đó sao?
Chỉ trong chốc lát, đám văn nhân mặc khách, những kẻ đọc sách thánh hiền sau khi đọc xong đều tranh nhau sao chép nó, bức thư pháp do chính tay một đại gia đề bút là thứ mà có bỏ ra vạn lượng vàng cũng khó mà mua được, lấy được bản sao thôi cũng là một cơ hội hiếm có khó tìm rồi, chí ít sau này cũng có thể khoác lác với bạn bè một phen.
Trong lúc đám văn nhân mặc khách và những kẻ đọc sách đang tranh nhau sao chép thủ bút thật của Diệp đại gia thì những tin đồn cũng được truyền đi khắp nơi, không ngờ Diệp đại gia lại đích thân đề chữ cho tiệm vải của Cung quả phụ, chuyện này đúng là khiến cho người ta phải suy ngẫm.
Diệp công tử còn rất trẻ, hơn nữa còn là một người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tài hoa xuất chúng, được Hoàng Thượng ban cho danh hào, ngồi vào vị trí đại gia, tiền đồ rộng mở, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân đang tranh nhau để được gả cho anh.
Cung quả phụ thủ tiết đã nhiều năm, nhất định là đã bị tài văn chương tuyệt thế của Diệp đại gia làm cho rung động, lòng xuân rạo rực, hiển nhiên là sẽ mang lòng thương nhớ, một bên là lửa một bên là rơm, gần nhau lâu ngày sẽ bén…
Trước cửa nhà quả phụ luôn có rất nhiều thị phi, nếu Diệp Khôn chỉ là một kẻ có chút tiếng tăm ắt sẽ bị đám danh sĩ thanh lưu vừa chửi vừa viết thơ bỉ bôi, mắng đến mức đầu rơi máu chảy, nào là vô liêm sỉ, đồ háo sắc, tự bôi nhọ thanh danh, làm bại hoại danh dự của những kẻ thanh lưu, vân vân mây mây...
Nhưng đã có danh hào "Tích Hoa công tử" mà Hoàng Thượng ban cho, thì cái danh đại gia nhất đại tông sư coi như nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, cũng vì vậy mà gian tình giữa Diệp đại gia và Cung quả phụ tự nhiên trở thành chuyện tốt đẹp, được tất cả mọi người nói về như một câu chuyện hào hoa phong nhã.
Cung Thanh Nhi ở hoàng thành dốc sức làm việc mấy năm trời nên cũng có chút danh tiếng, giờ đây lại mượn danh tiếng của Diệp đại gia nên thoáng chốc biến thành một người nổi tiếng được mọi người chú ý.
Một người nổi tiếng được nhiều người biết đến hiển nhiên là sẽ được người ta để mắt tới nhiều hơn, những người nhiều chuyện này sẽ trăm phương ngàn kế thăm dò mối quan hệ ái muội giữa Cung quả phụ và Diệp đại gia, và tò mò hơn nữa chính là tại sao nàng lại đột nhiên đổi nghề, chuyển sang bán rượu?
Cung Thanh Nhi thật sự không ngờ, chỉ một tờ quảng cáo của Diệp Khôn lại có thể gây ra chấn động lớn như vậy, thoắt cái đã đẩy nàng lên đầu sóng ngon gió.
Có điều, lúc này nàng đã không còn đường lui nữa, giữa những ánh mắt dòm ngó, giữa những tin đồn thất thiệt, nàng vẫn cư xử bình thường, cười tươi như hoa, thể hiện tác phong nhanh nhẹn, mạnh mẽ của một người phụ nữ cứng cỏi.
Bổn tiểu thư không thừa nhận, cũng không phản bác, các người thích đoán mò thì cứ việc đoán, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, bổn đại tiểu đi ngay ngồi thẳng, có gì phải sợ?
Nói thì nói vậy thôi chứ sau khi Cung Thanh Nhi dặn dò người làm xử lý số vải vóc và quần áo may sẵn xong, liền vội vã lên xe ngựa, chạy trối chết về nhà.
Trước cửa nhà quả phụ không thiếu chuyện thị phi, dù cho ngươi không tiếp xúc, chuyện trò với đàn ông đi nữa nhưng chỉ cần trước cửa nhà ngươi thỉnh thoảng lại có vài người đàn ông đi ngang qua thôi cũng đủ để dẫn tới những lời chỉ trích, huống đây còn là Diệp công tử Diệp đại gia, tiếng tăm lừng lẫy?
Điều khiến Cung Thanh Nhi càng không ngờ hơn nữa chính là hợp tác với Diệp công tử lại mang đến nhiều phiền phức như vậy, nàng cuộn mình trong chăn, buồn bực khóc tức tưởi.
Hiện tại, tin đồn đã lan truyền đi khắp nơi, và ngày càng cường điệu hơn, một số phiên bản thậm chí còn được phóng đại đến mức chói tai, họ nói tuy nàng thủ tiết đã nhiều năm nhưng không có nghĩa là xa lánh “hổ sói”, nên khó tránh khỏi rạo rực trong lòng, thấy Diệp công tử là một nhân tài xuất chúng, nên dùng nhan sắc dụ hoặc Diệp công tử, buộc anh ta vui vẻ với mình, chỉ một đêm gió xuân hưng phấn đã khiến cho Diệp đại gia gần như kiệt sức, không lết ra khỏi giường được, những tin đồn càng lan truyền lại càng được tô vẽ cho thêm sinh động ấy hình như hơi giống những lời kể xuất phát từ gã Diệp đại gia đang hưởng phúc ấy vậy.
Cung Thanh Nhi buồn bực trong lòng, vùi mình vào đống chăn gấm trên giường để ai thán về sự bất hạnh của mình, càng nghĩ nàng lại càng đau lòng, khóc mãi khóc mãi cho đến khi lệ ướt đẫm mặt, hai mắt đỏ hoe.
Đang khi hai mắt ướt nhòe vì khóc thì có một chiếc khăn được chìa ra, nàng cứ thế mà cầm lấy chiếc khăn lau nước mắt rồi ném chiếc khăn đã ướt đẫm nước mắt sang một bên.
Ơ, khoan đã, ban đầu nàng tưởng là nha hoàn thân cận của mình đến đưa khăn nhưng khi lau nàng lại cảm thấy chất liệu và mùi hương không giống, nàng liền ngẩng đầu và trong khoảnh khắc ấy, hai mắt nàng trừng lớn.
Cái tên đã hại nàng thành một người không thể ngẩng đầu lên nhìn mọi người lại đang đứng cạnh nàng, không những thế còn vô tư cười cợt, bảo sao nàng không giật mình?
Đây là khuê phòng của nàng, vậy mà lại để một người đàn ông trẻ bước vào, nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng phải là sẽ thành cái cớ để mọi người tiếp tục bàn tán sao?
"Ngươi... Ngươi..." Nàng vừa xấu hổ vừa giận, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Diệp Khôn vẫn giữ nguyên nụ cười và ngồi xuống rất tự nhiên, hành động lấy khăn ra cũng rất tự nhiên và cũng tự nhiên thay nàng lau những giọt nước mắt đang tuôn rơi ào ào, còn miệng thì dịu dàng an ủi: "Xem nàng kìa, hai mắt đều khóc đỏ hết cả lên rồi, có gì mà phải khóc, thanh giả tự thanh, người khác muốn nói thế nào cứ kệ bọn họ."
Hắn... Hắn lau nước mắt cho nàng sao?
Cung Thanh Nhi ngây người, nhưng cũng không quay đầu tránh né mà để mặc hắn lau.
Một lúc sau, nàng mới sực tỉnh, hai gò má vừa rồi còn tái nhợt giờ lại ửng đỏ như mặt trời sáng sớm, mắc cỡ không biết làm sao nên nàng giật lấy chiếc khăn theo bản năng rồi cúi đầu chấm nước mắt, tim đập loạn xạ khiến cho nàng có cảm giác nghẹt thở vì lo lắng.
Thanh giả tự thanh, nói thì dễ nhưng sau này nàng phải làm sao đây? Vốn dĩ một quả phụ muốn tái giá đã rất khó rồi vậy mà hôm nay còn gây ra chấn động lớn như vậy, thì cho dù nàng có thuận lòng theo thì cũng không ai cần, tại sao nàng lại mệnh khổ như vậy chứ?
Trăm ngàn sầu khổ, bi ai tuôn ra từ cõi lòng và thế là nước mắt của nàng lại không kềm được mà tuôn rơi ào ào.
Lúc đang đau khổ trăm bề thì nàng cảm nhận được một bàn tay chạm vào lưng nàng và còn nhẹ nhàng vuốt ve, toàn thân Cung Thanh Nhi run lên, nhất thời không biết nên làm gì cho phải nên lại tiếp tục òa khóc.
Diệp Khôn nhẹ nhàng an ủi: "Ôi, đều đã lớn hết rồi mà còn khóc nhè như bé gái vậy, nàng không sợ bị người ta chê cười sao?”
Trong lòng Cung Thanh Nhi lại càng buồn đau, nếu nàng vẫn còn là con gái chưa chồng thì tốt biết mấy, thì sẽ không phải gánh chịu nhiều lời lẽ thị phi như vậy, và bây giờ cũng sẽ không bị người ta chê cười. Hu hu...
Cung Thanh Nhi càng nghĩ càng đau lòng, khóc tối tăm mặt mày, nước mắt tuôn ào ào, cho đến khi khóc đủ mới giật mình.
Không biết từ khi nào mà nàng đã dựa vào lòng của kẻ vô tâm nào đó và khóc ướt cả bờ ngực hắn, không chỉ thế, bàn tay háo sắc của hắn còn nghiễm nhiên khoác qua vai nàng, bàn tay lang sói còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù của nàng...
Cung Thanh Nhi bị hắn ôm chặt nên hai má đỏ bừng vì mắc cỡ, muốn vùng vẫy không được mà nằm im như thế cũng không xong, dù gì... Dù gì thì cũng đã bị người ta sàm sỡ rồi nên cứ dứt khoát nằm im như vậy cho rồi.
Nàng vẫn tiếp tục nằm im trong lòng người nào đó mà nức nở, bờ ngực của hắn vừa rộng vừa ấm, mái tóc được anh khẽ vuốt ve lại khiến cho nàng có cảm giác thoải mái, có lẽ mệt vì khóc nhiều nên nàng có cảm giác mí mắt nặng nề như thể không mở lên được nữa.
Tệ hơn nữa là hơi thở đầy nam tính của người đàn ông trẻ tuổi đã khiến nàng mơ mơ màng màng, toàn thân mềm nhũn, cảm giác nóng ấm vừa quen vừa lạ lặng lẽ dâng trào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...