Xuyên Không Thành Phú Bà Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Trời sẩm tối, Lạc Trần sơn trang.

Bạn anh đã được bày sẵn, Phong Triệt ngồi trên ghế, tay nhẹ nhàng gõ bàn, nghĩ tới món ăn mỹ vị trưa hôm qua rất nhanh lại được ăn tiếp, miệng không khỏi mỉm cười.

Quản gia lòng vẫn luôn lo lắng đứng ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười của Phong Triệt tim gần như muốn nhảy ra ngoài.

Mở miệng nhưng mà vẫn không có dũng khí để nói ra. Từ hôm qua đến nay mấy vị trù nương không nghỉ ngơi để nghiên cứu bắp cải cay và đậu phụ cay nhưng làm thế nào cũng không làm ra được mùi vị giống như Hạ nương tử làm. Trù phòng quản sự thử đồ ăn tới mức miệng đã bị cay lè rồi, sau đó căn bản là không thể nếm ra được vị chuẩn xác nữa.

Quản gia lòng hoang mang không khỏi nhìn đi nhìn lại đánh mất Phong Triệt.

Phong Triệt đã nhận thấy được, ánh mắt hắn nhìn qua, “Có chuyện?”

Bởi vì cao hứng nên giọng nói cũng không trầm thấp như mọi ngày thậm chí còn mang theo một chút vui vẻ. Quản gia lại sợ đến mức đầu gối mềm nhũn có chút đứng không vững, “Không, không có chuyện gì hết.”

Quản gia đã là lão nhân rồi, trước khi tới Lạc Trần sơn trang thì đã ở Phong gia làm việc rất lâu, Phong Triệt cũng rất tin tưởng ông, nếu ông đã nói không có chuyện gì, Phong Triệt cũng không nghĩ nhiều, ngữ khí vui vẻ, “Vẫn chưa tới giờ cơm sao?”

Sắp, sắp tới rồi, nô, nô tài đi xem xem.”

Quản gia đáp lời, thân thể bắt đầu đổ mồ hôi.

“Nhanh lên, ta đói rồi!”

Quản gia chân tay mềm nhũn chạy ra ngoài.

Vừa ra tới bên ngoài gió lạnh thổi đến ông liền rùng mình cái rồi nhanh chóng lau đi mồ hôi trên trán sải bước chuẩn bị tới trù phòng.

Mấy nha hoàn bưng đĩa bước vào viện, đĩa được đậy cẩn thận không lộ ra chút nào, trù phòng quản sự theo phía sau.

Hộ vệ ở cửa mở cửa ra, nha hoàn bưng vào, quản gia cũng quay người định bước vào.

Trù phòng quản sự gọi ông lại, giọng hơi run rẩy, “Quản gia.”

Quản gia dừng bước quay đầu, nhìn thần sắc của trù phòng quản sự thì liền hiểu, lòng lạnh đi, “Vẫn chưa làm ra đúng vị đó?”

“Có chín phần giống.”

Quản gia thở phào một tiếng, “Vậy là được rồi.”

Cho dù là cùng một trù tử mỗi lần làm ra món ăn đều sẽ có chút khác biệt, có chín phần là tốt lắm rồi.

Trù phòng quản sự còn bồn chồn không yên hơn, biết được hai món hôm qua là do Hạ nương tử làm, chủ tử cho họ thời gian một ngày để họ làm được giống y như vậy, nếu không được thì tất cả những người trong trù phòng bọn họ liền cuốn gói cút đi.

Thấy thần sắc của quản sự trù phòng có chút khó chịu, quản sự an ủi ông, “Chín phần giống, chủ tử chắc sẽ không nếm ra được đâu.”

Bốp!

Một tiếng động từ trong phòng truyền tới.

Quản gia sắc mặt thay đổi vội vàng quay người vào phòng.

Trong phòng mấy nha hoàn đã quỳ dưới dưới đất thân thể không khỏi run rẩy.

Phong Triệt trên mặt không có biểu tình gì nhưng mọi người đều biết hắn tức giận rồi.”

“Người đâu?”

Phong Triệt hỏi.

Não quản gia lờ mờ, có chút không phản ứng lại kịp, Phong An lên tiếng đáp lời, “Ở bên ngoài.”


Nói xong mở cửa, hướng bên ngoài nói, “Vào đi!”

Quản sự trù phòng hoảng loạn bước vào liền quỳ xuống trước bàn ăn.

“Đây là các ngươi làm?”

Phong Triệt giọng nói không nghe ra được chút cảm xúc nào hết.

“Đúng vậy.”

Quản sự trù phòng mồ hôi đã đẫm người.

“Bỏ ngoài tai lời hôm qua ta nói rồi sao?”

Quản sự mặt gần như cúi gằm đến mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh.

“Đuổi đi!”

Phong Triệt nói xong, trù phòng quản sự thân thể như chiếc là trong gió run rẩy không ngừng, họ đều là nô tài, nếu bị đuổi ngoài kết cục…

Quản gia phản ứng lại, cắn răng cũng quỳ xuống, “Chủ tử bớt giận, nếu đều đuổi họ đi, sơn trang nhất thời không thể tìm được người tới, hay là cho họ thêm một cơ hội nữa, họ…”

Phong Triệt ánh mắt lạnh nhạt liếc qua, quản gia lòng nảy lên, lời phía sau kẹt lại ở cổ, trán cũng đã lấm tấm mồ hôi đổ ra.

Trong phòng là một vùng yên tĩnh chết lặng.

“Chủ, chủ tử…”

Cách cánh cửa cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Phong Triệt, người ngoài cửa sợ đến giọng cũng run rẩy, “Tần Hầu gia tới rồi.”

Phong Triệt chầm chậm đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Quản gia vội vàng bò dậy đi theo, trù phòng quản sự quỳ tại chỗ không dám động đậy.

“Còn không mau về trù phòng nói người chuẩn bị!”

Quản gia vội vã nhắc nhở ông một câu.

“Ô, được.”

Quản sự trù phòng lúc này mới từ trong kinh hãi phản ứng lại, tay chân dùng sức bò dậy, loạng choạng bước ra ngoài.

……

Ngày hôm sau vẫn là giờ đó lên trấn, đem bếp lò bàn ghế và đồ đạc kéo tới, thôn dân bán cá cũng đã tới, theo lời dặn dò của thôn trưởng đưa tới cho Hạ Hi mười con cá to nhất, Hạ Hi nhận lấy rồi đưa tiền, để Trụ Tử đem đi xử lý sạch sẽ.

Chỉ một ngày mà cá lát hầm đã truyền khắp huyện thành, người hôm qua đã ăn hôm nay muốn ăn tiếp, người chưa được ăn thì muốn tới nếm thử, họ vừa dựng quầy hàng lên liền có người vây tới.

Hạ Hi cười chào hỏi, “Các vị phải đợi một chút, chỗ chúng ta vẫn chưa làm xong.”

“Không vội, không vội, chúng ta xếp hàng trước không chút nữa sợ là xếp không nổi.”

Lan Nhi đặt ghế dài ra phía trước chào hỏi mọi người ngồi trước.

Thôn trưởng hôm nay ngồi xe trâu kéo tới, trên xe cũng kéo theo bếp lò còn có một cái nồi hấp lớn cùng với bốn người phụ nhân.

Xe trâu dừng lại trước quầy hàng của Hạ Hi, thôn trưởng cười vui vẻ, “Cử nhân nương tử, người xem bọn họ bán ở đâu thì thích hợp?”


Họ tới sớm nên vùng bên trái vẫn không có ai, Hạ Hi tùy ý chỉ, “Ở bên này đi, nhưng chút nữa phải giao phí quầy hàng.”

Mấy phụ nhân nhanh chóng chuyển đồ xuống, đặt quầy hàng xong một người phụ nhân nhiệt tình chào hỏi, “Cử nhân nương tử, bọn ta người đông, có cần giúp đỡ thì người cứ mở lời.”

Hôm qua nam nhân trong nhà quay về nói cá lát hầm của Hạ Hi bán rất chạy, họ đều rất ngưỡng mộ, luôn nghĩ nếu có được bản lĩnh như người ta thì tốt biết bao.

Không ngờ một lúc sau tức phụ của thôn trưởng đã gọi họ qua nói với họ chuyện lên chợ bán lương khô, mấy người họ cao hứng liền đồng ý.

Khi quay về liền đem đồ làm lương khô trong nhà đều lấy hết ra đặt cùng nhau, nghĩ đem bột trắng làm thành màn thầu sau đổi thành tiền, a… kích động đến cả đêm không ngủ chỉ đợi tới sáng sớm để tới đây.

“Cảm ơn.”

Hạ Hi cảm ơn rồi cùng Lan Nhi đem bàn ghế lau dọn sạch sẽ một lượt.

Mấy phụ nhân cũng đã bắt đầu bận bịu.

Trụ Tử đem cá đã làm sạch tới giao cho Hạ Hi rồi đi đun nước.

Hạ Hi nhanh tay cắt xong cá, làm nóng nồi, đổ dầu, không lâu sau mùi hương thơm cay nồng mà mọi người mong đợi đã bay khắp chợ.

Người ngồi dậy đều đã đứng dậy chớp mắt nhìn ngó rồi đứng đợi.

Nắp nồi mở ra, mọi người không đợi được nữa bắt đầu hô hào.

“Ta lấy một bát nhỏ!”

“Ta lấy bát lớn!”

“Chúng ta lấy ba bát!”

Mấy người phụ nhân ở bên cạnh đã bị dọa đến trợn mắt há miệng, hôm qua có nghe người nói tới chuyện này nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, buôn bán này cũng quá là tốt mà, cứ vậy thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu bạc chứ?

Ở một góc phía xa, Du Nghĩa trốn ở phía sau, ánh mắt u ám nhìn tất cả những gì xảy ra ở bên này.

Hạ Hi ở quầy bận rộn bao lâu Du Nghĩa liền ở chỗ tối nhìn bấy lâu.

Nhìn thấy nàng buôn bán đắt hàng, nhìn thấy Trương gia trong lời của Linh Nhi.

Hạ Hi đưa cho Trương gia mười đồng, Trương gia nhận lấy, Lan Nhi lấy một cái ghế bản tới, Trương gia ngồi một bên. Nhóm người đang hỗn loạn liền trở nên yên tĩnh thành thật bắt đầu xếp hàng.

Bên này, tay Du Nghĩa nắm chặt lại hận không thể xông lên trước chất vấn Hạ Hi tại chỗ: Nếu giữa hai người không có tư tình gì thì người đó tại sao mà phải giúp ngươi? Hơn nữa còn giúp như là buôn bán nhà hắn vậy đó.

Nhưng nghĩ tới hậu quả nếu làm như vậy Du Nghĩa đè nén nộ khí khắp người lại.

Người hôm nay đông hơn hôm qua, cá lát hầm bán rất nhanh, bán hết sớm hơn hôm qua nửa canh giờ.

Thực khách đều tán đi, mấy người bận rộn đến đầy mồ hôi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Mấy phụ nhân bên cạnh cũng bán được không ít bánh cao lương, ai nấy cũng sắc mặt đầy vui vẻ.

“Cử nhân nương tử, chúng ta cũng may nhờ có người.” Mấy phụ nhân vui vẻ cười không khép được miệng.

Cả buổi sáng, bánh cao lương hấp của họ cơ bản là đã bán hết. Tuy vất vả nhưng nghe tiếng tiền đồng lẻng kẻng trong túi thì bao nhiêu vất vả mệt nhọc cũng đáng.

Hạ Hi đang đặt lại bát đũa liền cười đáp, “Đều là người một thôn giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên.”


Một phụ nhân khác có chút tiếc nuối, “Người trên chợ vẫn còn đông như vậy, cá lát hầm của mọi người nếu bán nhiều hơn chút thì tốt bao nhiêu.”

Hạ Hi cười cười không lên tiếng.

Phụ nhân thấy nàng không nhiều lời nữa, nhìn dòng người qua lại thở dài một tiếng.

Nếu như cá lát hầm của Hạ Hi nhiều thêm chút nữa thì họ mỗi ngày có thể bán được thêm mấy chục đồng nữa.

Thôn dân tới bán cá cũng rất cao hứng. Hôm nay cá gánh đi tuy có hơi ít nhưng bán được nhiều tiền hơn hôm qua, nhìn thấy Hạ Hi mấy người đang dọn quầy liền vui vẻ chạy tới giúp đỡ, rất nhanh đều đã đặt hết đồ lên xe kéo rồi.

Lan Nhi ôm hộp tiền, dắt Kỳ Nhi tới bên cạnh xe ngựa chờ. Trụ Tử và Hạ Hi đi cất đồ.

Đến trước tiểu viện, Hạ Hi mở khóa đẩy cửa lớn ra, Trụ Tử kéo xe vào vẫn đặt ở vị trí hôm qua.

Đặt xong hai người đang định quay người rời đi.

Bụp!

Một âm thanh vang lên từ trong phòng, dường như có vật gì đó rơi xuống đất.

Hạ Hi dừng bước, Trụ Tử không để ý vẫn bước về trước.

“Trụ Tử!”

Hạ Hi nhấc tay lên, ra hiệu hắn đừng lên tiếng.

Hạ Hi dỏng tai lắng nghe cẩn thận, không nghe thấy tiếng động gì nữa liền đưa ra quyết định, “Đệ đợi ở ngoài một chút, ta qua đó xem xem.”

Tiếng động khi nãy nặng nề dường như có người ngã xuống đất vậy.

Trụ Tử gãi đầu, “Tẩu tử, vậy không tốt lắm? Trương gia đã đặc biệt nói qua không để chúng ra tới phía trước.”

“Không quản được nhiều như vậy.”

Nói rồi Hạ Hi đã đi tới cánh cửa nối liền trước sau đó.

Trụ Tử mở miệng muốn khuyên thêm vào câu nhưng nghĩ tới tính cách của Hạ Hi liền đem lời nuốt lại, quay người ra đợi bên ngoài viện.

Cửa không có khóa, Hạ Hi vừa đẩy liền mở ra.

Nhấc chân bước vào, lọt vào mắt là một cái bếp lò, trên bếp lò rất sạch sẽ không có gì hết, sau đó bên cạnh đặt một cái bàn và hai cái ghế bản, còn lại thì không có gì nữa.

Đông Tây mỗi bên có một phòng, cửa treo rèm một màu xanh, một màu đỏ đậm.

“Có người không?”

Hạ Hi hỏi một câu.

Không có người đáp.

Không do dự nữa, Hạ Hi trực tiếp đi tới căn phòng có rèm cửa màu hồng đậm liền thấy có một người nằm trên mặt đất, tóc đã bạc hết, là một lão phụ nhân.

Hạ Hi nhấc chân bước vào, nhanh chóng cúi người xuống, đưa tay lên mũi của lão phụ nhân thử một cái, không còn chút hơi thở nào.

Hạ Hi lập tức đặt tay lên vị trí tim của lão phụ nhân, không ngừng nhấn, lão phụ nhân không có bất cứ phản ứng nào.

“Trụ Tử!”

Hạ Hi lớn tiếng gọi.

Trụ Tử nghe thấy lập tức chạy vào, nhìn thấy lão phụ nhân ngã trên đất sợ đến biến sắc, “Tẩu, tẩu tử!”

“Đệ tới chợ tìm Trương gia, nhanh!”

“Được!”

Trụ Tử quay người liền chạy, động tác hơi vội suýt nữa thì vấp vào thềm cửa.


Hạ Hi đổi một động tác khác tiến hành cứu chữa cho lão phụ nhân.

Khi Hạ Hi sắp hết sức rồi lão phụ nhân mí mắt cuối cùng có chút động đậy.

Hạ Hi trong lòng liền vui mừng, ngồi thụp xuống đất thở hổn hển.

Lão phụ nhân chầm chậm mở mắt, nhìn thấy Hạ Hi ngơ ra một chút, “Cô là ai?”

Hạ Hi nhấc tay tùy ý lau đi mồ hôi trên trán, “Người thuê hậu viện của người, ta vừa hay tới để đồ nghe thấy tiếng người ngã xuống đất liền chạy tới xem.

“Là cô sao.”

Lão phụ nhân mắt xẹt qua tia sáng, người đột nhiên có vài phần tinh thần hơn.

“Là ta.”

Hạ Hi trả lời xong cười hỏi, “Giờ người cảm thấy sao rồi?”

“Đỡ nhiều rồi.”

Hạ Hi ngồi dậy trước, hai tay đưa ra đỡ lão phụ nhân, “Ta đỡ người đứng dậy.”

Đỡ lão phụ nhân tới nằm lên giường, vừa đắp chăn lại cho bà thì tiếng bước chân vội vã từ phía xa truyền tới, sau đó là rèm cửa bị kéo ra, Trương gia thần sắc hoang mang chạy vào, “Nương, người…”

Lời nói ngừng lại khi nhìn thấy lão phụ nhân không sao đang nằm trên giường.

Lão phụ nhân cười mỉm, “Trạch Nhi, là vị cô nương có lòng tốt này đã cứu ta, con phải tạ ơn người ta thật tốt.”

Hạ Hi lên tiếng, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đến mức phải tạ ơn.”

“Không thể nói như vậy được, nếu lúc nãy không phải là nhờ cô, đợi Trạch Nhi quay về mẫu tử bọn ta sợ là đã phải âm dương cách biệt rồi.”

“Không nghiêm trọng như vậy.”

Nói rồi Hạ Hi đứng dậy, “Trương gia, nếu người đã tới rồi thì ta về trước đây.”

Trương gia gật đầu, “Hôm nay đa tạ cô.”

“Khách khí rồi.”

Trương gia tránh người sang một bên, Hạ Hi vừa định bước ra ngoài thì một loạt tiếng bước chân vang lên trong sân viện, sau đó lại là rèm cửa được kéo lên, mấy người thuộc hạ của Trương gia thở hổn hển chạy vào, vừa nhìn thấy Hạ Hi liền ngơ ngác.

Hạ Hi hướng mấy người bọn họ gật đầu một cái.

Mấy người họ ngơ ngác cũng gật đầu theo.

“Làm phiền nhường một chút ta muốn ra ngoài.”

Hạ Hi cười nói.

Mấy người lúc này mới phản ứng lại, hoảng loạn tránh người sang một bên, ngơ ngác nhìn Hạ Hi bước ra ngoài rồi bóng người biến mất ở cửa.

“Nương, người giờ cảm thấy sao rồi?”

Trong phòng truyền tới giọng của Trương gia, mấy người họ lúc này mới tỉnh nhìn qua thấy lão phụ nhân không sao, thở phào một hơi.

Một người trong đó vỗ trán, “Người báo tin nói người ngất đi rồi, chúng ta suýt chút nữa dọa chết bọn ta. Xem người không phải vẫn tốt đây sao?”

“Ta khi nãy quả thực đã ngất đi rồi.”

Lão phụ nhân nói xong mấy người thuộc hạ mắt giương to, lại lần nữa nhìn bà cẩn thận, không tin một chút nào.

“May mà có vị phu nhân khi nãy, không biết là nàng đã dùng cách gì cứu được ta."

“Hả?”

Mấy người bọn họ mắt lại giương tròn, một người mở miệng, “Nàng ta còn biết y thuật?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận