Xuyên Không Thành Phú Bà Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Hạ Hi ngơ người, sau đó liền nhẹ giọng cười, đưa tay xoa đầu cậu, “Được, nếu như Kỳ Nhi không muốn, nương sau này sẽ không tới nữa.”

“Phu nhân, nước sôi rồi.”

Có âm thanh truyền tới.

Hạ Hi đáp lời, đứng dậy đi tới, nhìn qua rồi phân phó dùng lửa nhỏ tiếp tục đun.

Như Yên bước vào, trù phòng quản sự vội vàng tiến tới, “Như Yên cô nương, có phải phu nhân có gì phân phó?”

“Phu nhân nói ta tới xem dược thiện thế nào rồi.”

“Nô tài đi hỏi phu nhân.”

“Không cần.”

Như Yên bước qua hắn, đi tới trước mặt Hạ Hi, ngửi thấy chút mùi hương thoang thoảng của dược thiện, lòng luôn lo lắng cũng đã thả xuống được rồi. Phu nhân sợ đắng, không thích uống thuốc, có chút bệnh vặt gì cũng luôn chịu đựng, không chịu được nữa mới uống một hai thang thuốc, chỉ cần thấy có chuyển biến tốt liền không uống nữa, tuy dược thiện không hoàn toàn là thuốc nhưng Như Yên vẫn lo lắng phu nhân không uống được.

“Phu nhân, dược thiện canh giờ nào sẽ sắc xong vậy?”

Như Yên lại hỏi lần nữa, thái độ rất là cung kính.

“Đại khái cần nửa canh giờ nữa, phu nhân các người nếu như đói rồi có thể để bà ăn một chút đồ nhẹ nhưng đừng ăn quá nhiều.”

“Đa tạ phu nhân.”

Dừng một chút, Như Yên lại nói, “Phu nhân chúng ta phái ta tới hỏi, người thường ngày thích ăn món gì, để người trong trù phòng chuẩn bị cho người.”

Khi nãy đã nhìn qua một lượt, nguyên liệu nấu ăn trong trù phòng Hạ Hi nhớ rất rõ, nói, “Bắp cải cay và đậu phụ cay.”

“Được.”

Như Yên đáp lời, “Ta sẽ kêu người của trù phòng…”

“Như Yên cô nương…”

Quản sự ngắt lời nàng.

Như Yên chau nhẹ lông mày.

Quản sự bước tới, trán đổ mồ hôi, cẩn thận mở lời, “Như Yên cô nương, chúng, chúng ta không biết cách làm hai món đó.”

Như Yên cặp lông mày cau lại, trù tử ở sơn trang này đều do thiếu gia đem tới từ kinh thành, tay nghề còn tốt hơn đại trù của những tửu lầu bình thường, giờ lại nói không biết làm hai món ăn.

“Không sao, ta làm, các người chuẩn bị nguyên liệu là được.”

“Cái này…”

Như Yên do dự, phu nhân hồi nãy đã dặn dò, bất luận Hạ Hi mẫu tử muốn ăn gì, chỉ cần nàng nói ra nhất định phải để người của trù phòng làm ra.

Hạ Hi nhìn sang quản sự, cười giải vây cho ông, “Đây vốn là món ăn dân dã, các người đều là nhà giàu có không ăn quen, họ đương nhiên không biết làm, hơn nữa, đồ ăn người khác làm ta ăn cũng không quen, vẫn thích mình tự làm hơn.”

“Vậy phu nhân cần gì để họ giúp người chuẩn bị.”

Nói xong, nhìn sang quản sự, “Hạ Hi phu nhân là ân nhân của phu nhân, các người không được phật lòng người ta.”

Quản sự trán đổ thêm càng nhiều mồ hôi, cũng không dám lau, từng giọt rơi xuống vạt áo, nhanh chóng đáp lời, “Như Yên cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt vị phu nhân này.”

Như Yên gật đầu, chào hỏi với Hạ Hi một tiếng rồi quay về phụng mệnh.

Quản sự tuỳ ý lau đi mồ hôi, thái độ càng cung kính hơn, hỏi, “Phu nhân, người cần những gì?”

“Chuẩn bị giúp ta bắp cải với đậu phụ là được.”

Quản dự nhanh chóng phân phó xuống, rất nhanh liền chuẩn bị xong.

Nghĩ tới người ở trù phòng đông, mỗi người muốn nếm thử một miếng nên Hạ Hi chuẩn bị nhiều hơn chút.”

Dược thiện đã xong rồi, hai món giúp bổ sữa cũng đã xong, Hạ Hi đích thân bưng dược thiện, để quản sự phân phó người bưng món ăn theo nàng qua đó, vừa bước qua một ngã rẽ thì thấy đối diện có người đi tới, người dẫn đường lập tức dừng lại tại chỗ, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Hạ Hi, “Hạ nương tử, chủ tử của chúng ta tới rồi.”

Hạ Hi cũng dừng lại, nhíu mắt đánh giá, nhìn qua một cái liền nhanh chóng cúi đầu, lui người ra phía sau người dẫn đường.

Phong Triệt ở phía trước, Phong Trung và Phong An hai hộ vệ ở phía sau, chầm chậm bước đến, bước qua bên cạnh hai người họ.

Hạ Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân muốn bước đi.

“Đứng lại!”

Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới.

Mắng thầm trong lòng, Hạ Hi thu chân lại, cúi đầu đứng yên tại chỗ.

Một đôi chân lọt vào tầm mắt, sau đó là khí thế áp bức người xông tới.

“Đang bưng gì vậy?”

“Dược thiện bổ sữa cho phu nhân.”


Hạ Hi lưu loát đáp lời, giọng rất lớn.

Phong Triệt,…

Tai đã lập tức đỏ lên.

Hắn vốn định bước tới, đột nhiên ngửi thấy mùi hương của thuốc nhẹ nhàng đưa tới mũi, nghĩ cũng không nghĩ liền quay người lại chất vấn, không ngờ đáp án lại là như vậy.

Phong Trung và Phong An hận không thề đem đầu cúi thấp hơn xuống tận mặt đất, chuyện thiếu gia mất mặt đến như vậy, họ không muốn nhìn thấy đâu.

“Khụ khụ…”

Vờ ý ho lên một tiếng, che lấp đi sự ngượng ngùng của mình, Phong Triệt nhanh chóng quay người tiếp tục đi, vừa đi được hai bước, có gì đó nhảy lên trong não hắn.

Đột nhiên dừng lại, quay đầu, âm thanh lạnh hơn, “Đứng lại!”

Hạ Hi lại lần nữa dừng bước, trong lòng đã hỏi thăm tổ tông của Phong Triệt không biết bao nhiêu lần rồi.

Phong Triệt quay người bước lại, đứng trước mặt nàng, khí tức quanh người lại lần nữa áp bức lên người Hạ Hi, “Ngẩng đầu lên.”

“Không dám, vẻ ngoài xấu xí, sợ làm xấu mắt quý của người.”

Hạ Hi nói xong, Phong Trung và Phong An đồng thời hít vào một hơi, người lần trước dám nói chuyện như thế với chủ tử giờ nấm mồ cỏ đã cao lắm rồi.

Bụp!

Người dẫn đường quỳ xuống, “Chủ, chủ tử.”

Phong Triệt giọng càng trầm hơn, “Quả nhiên là ngươi, phụ nhân xấu xí đó, nói, ngươi tới sơn trang làm gì?”

Hạ Hi ngẩng đầu, cười nói, “Ngươi nói xem?”

“Bắt lấy!”

Phong Triệt hạ lệnh, Phong Trung đã tới bên cạnh Hạ Hi.

Dược thiện trong tay Hạ Hi hơi run rẩy, dường như sắp đổ ra ngoài, nàng vẫn cười, “Ngươi chắc chắc?”

Phong Trung tay đã đụng tới y phục của Hạ Hi liền ngừng lại.

Phong Triệt nhíu mắt, khí thế quanh người đột nhiên sắc hơn, người dẫn đường sợ run rẩy người, Hạ Hi lại dường như không cảm thấy gì vẫn giữ vững tư thế hồi nãy, đối diện với hắn.

“Đưa phủ y tới!”

Phủ y được Phong An đưa tới, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, báo lại, “Thiếu gia, không có vấn đề gì.”

Phong Triệt xua tay, Phong An lui xuống.

“Ta không cần biết ngươi là ai, tốt nhất đừng giở trò với ta.”

Cảnh cáo một câu, không nhìn nàng nữa, Phong Triệt quay người định rời đi.

“Đợi đã!”

Giọng Hạ Hi từ phía sau truyền tới.

Phong Triệt dừng bước, quay đầu.

Dược thiện đưa tới trước mặt hắn, “Ta bị doạ sợ rồi, tay chân mềm nhũn, dược thiện này ngươi đưa qua đó đi.”

Nói xong, buông tay.

Phong Triệt hoảng loạn đưa tay đỡ lấy, dược thiện bên trong đổ ra ngoài, bỏng tay hắn.

Hạ Hi đã quay người, nhấc bước lớn về phía trù phòng.

Phong Triệt tức giận, dược thiện trong tay nhấc lên liền muốn bay về phía Hạ Hi.

“Thiếu gia, không được.”

Phủ y vội ngăn lại.

“Đồ phụ nhân xấu xí này!”

Phong Triệt mắng, quanh người khó tức giận dữ nổi lên.

Hạ Hi như không nghe thấy gì, quay qua ngã rẽ không thấy người nữa.

Bốn phía im lặng, Phong Trung và Phong An không dám thở mạnh.

Thiếu gia thân phận tôn quý, ai gặp người đều phải cung cung kính kính, chỉ có phụ nhân này, hết lần này tới lần khác chọc cho thiếu gia tức giận.

Hạ Hi thần sắc vẫn như thưởng về tới trù phòng.

Trong lòng quản sự thắc mắc, nàng sao lại quay về nhanh như thế? Vừa mới được một lúc, căn bản vẫn còn chưa đi tới sân viện bên đó.

Hướng ra ngoài nhìn ngó, không thấy người dẫn đường quay lại, nghi hoặc trong lòng lướt qua nhưng cũng không lên tiếng hỏi, bước lên trước, “Hạ phu nhân, bếp đã rảnh ra rồi, người có thể bắt đầu làm cơm rồi?”


Hạ Hi gật đầu.

Quản sự phân phó người đốt lửa, Hạ Hi làm bắp cải cay trước.

Ngày đông không có rau xanh gì, người của trù phòng ăn nhiều nhất chính là bắp cải, khi nãy nghe Hạ Hi nói tên món ăn, mọi người không hề để trong lòng, đến cả quản sự cũng không nhìn thêm lần nào, phân phó người đốt lửa rồi liền đi kiểm tra tình hình mọi người làm cơm.

Nồi nóng lên, đổ dầu vào, Hạ Hi đưa tay lên trên thử độ nóng của dầu, thấy nhiệt độ đã phù hợp rồi, mấy trái ớt thả vào, xào đảo một lúc, mùi ớt thơm cau đột nhiên bay khắp trù phòng.

Mấy vị trù nương đồng thời hít mũi, rồi đồng thời nhìn về hướng bên này.

Hạ Hi đổ bắp cải vào nồi, đảo đều, sau đó thêm vào các loại gia vị. Gia vị ở tửu lầu đầy đủ, ở sơn trang này lại càng đầy đủ hơn, muốn gì có đó, còn tốt hơn nhiều so với ở tửu lầu.

Kỳ Nhi thích ăn cay, nhưng dù sao cậu còn nhỏ, hôm nay lại là hai món cay, nên Hạ Hi bỏ ít ớt cay hơn thường ngày chút.

Hương vị thơm cay bay khắp trù phòng, quản sự không nhịn được, bước qua.

Hạ Hi vừa hay đổ bắp cải cay lên đĩa, ớt đỏ kết hợp với bắp cải trắng, nhìn vào rất có cảm giác đưa vị. Quản sự nuốt nước miếng, miệng mấp máy, muốn nếm thử, lại thấy không được hay lắm, đang do dự, Hạ Hi mở lời.

“Không biết có người có thể được ăn cay hay không, ta làm nhiều thêm chút.”

“Có, có, có.”

Quản sự đáp lời, vội vàng đưa một cái đĩa qua.

Hạ Hi đem phần còn lại đổ lên đĩa, đưa cho hắn, sau đó rửa nồi, chuẩn bị làm đậu phụ cay.

Quản sự bưng đĩa sang một bên.

Thực sự không nhịn được, lấy đũa thử một miếng, mắt đột nhiên sáng lên, bắp cải đảo vừa tay, còn giữ được vị tươi, ớt thì đừng nói, hương vị cay nồng hoà trộn bên trong làm người ta ăn một miếng liền không muốn dừng lại nữa.

Một lúc ăn liền mấy miếng, vị cay toả ra khắp lưỡi, quản sự thở ra mấy hơi, rồi mới đặt đũa xuống, cất đĩa đi, lấy đồ đậy lại, lại vui vẻ đến bên cạnh nồi.

Mấy vị trù nương sớm đã chú ý đến động tĩnh ở bên này, thấy quản sự nếm thử vài miếng không hề phân cho họ, trong lòng rất thất vọng, mong ngóng Hạ Hi nói món đậu phụ cay đó có thể đảo nhiều thêm chút, như vậy họ không chừng có thể được nếm một hai miếng.

Đậu phụ cay đảo lâu hơn một chút.

Ra lò!

Không đợi Hạ Hi nói, quản sự đã đưa đĩa tới trước mặt nàng.

Hạ Hi toàn bộ đổ ra hai đĩa, đưa cho quản sự một đĩa, một đĩa còn lại cùng với đĩa bắp cải cay khi nãy bưng tới chỗ Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi đem quả khô và điểm tâm trên bàn xếp gọn sang một bên.

Hạ Hi đặt đĩa xuống, quản sự đã vui vẻ tự mình bưng tới màn thầu và cơm trắng.

Hạ Hi cảm ơn, nhận lấy đặt trên bàn nhỏ, thuận tay lấy một cái ghế nhỏ tới, ngồi cạnh Kỳ Nhi, đưa đũa cho cậu, “Đói rồi đúng không, ăn no rồi chúng ta sẽ về nhà.”

Kỳ Nhi mặt nhỏ căng cứng đã thả lỏng xuống, vui vẻ gật đầu.

……

Phong Triệt đích thân bưng dược thiện qua, quanh người toát ra khí tức doạ người.

Cả đường, hạ nhân trong sơn trang bị doạ lần lượt tránh đi, tránh không được thì run rẩy người đứng yên tại chỗ, cúi đầu, không dám thở mạnh.

Phong Trung và Phong An thường ngày không cách Phong Triệt phía sau một bước. Lần này lại cách ra tới vài bước, không dám theo quá gần, sợ là chủ tử tức giận lên hai người họ phải chịu trận.

Bước vào sân viện, Thuý Yên vừa hay bước ra, muốn đến trù phòng xem dược thiện đã xong hay chưa, đột nhiên thấy Phong Triệt bước tới, cảm nhận được khí tức áp người của hắn, vai mềm ra, “Thiếu, thiếu gia.”

“Bưng vào!”

Thuý Yên hoang mang tiến lên trước, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhận lấy dược thiện.

“Dược thiện này tốt nhất nên có hiệu quả.”

Lưu lại lời này, Phong Triệt quay người bước lớn rời khỏi sân viện.

Thuý Yên trán đổ mồ hôi, bưng dược thiện vào phòng.

“Ta dường như nghe thấy tiếng của Triệt Nhi.”

Phụ nhân nhìn ngó hướng bên ngoài, không nhìn thấy bóng người, có chút khó hiểu, “Nó đến làm gì vậy?”

Thấy Thuý Yên bưng dược thiện vào, nhìn phía nàng một cái, không thấy có Hạ Hi, “Hạ Hi đâu?”

“Phu, phu nhân…”

Thuý Yên giọng nói run rẩy, “Là thiếu, thiếu gia mang tới.”

Phụ nhân ngơ ngác, sau đó liền nghĩ tới gì đó, sắc mặt thay đổi, “Như Yên, mau đi xem xem, đừng để Triệt Nhi làm Hạ Hi bị thương.”

Như Yên đáp lời chạy ra ngoài, chạy một mạch tới trù phòng, vào cửa liền thấy mẹ con Hạ Hi đang ngồi trên ghế nhỏ ăn cơm, bước nhanh lên trước, hỏi, “Hạ phu nhân, người không sao chứ?”


Thấy nàng thở dốc, Hạ Hi đặt đũa xuống, “Không sao.”

“Không sao là được, không sao là được.”

Vỗ ngực mình, một lúc nói liền hai câu, Như Yên lúc này mới nhẹ lòng.

“Ta ăn cơm xong rồi quay về, một lúc nữa ta sẽ viết lại phương thuốc của dược thiện cho các người, các người theo vậy mà nấu là được, không quá hai ngày liền thấy hiệu quả.

Như Yên vui vẻ, “Đa tạ phu nhân.”

……

Giờ cơm trưa tới, mấy nha hoàn bước vào, đem đồ ăn làm xong bưng lên, người của trù phòng không những không thở phào nhẹ nhõm mà còn căng thẳng hơn, đứng ngồi không yên, đều nhìn về hướng cửa.

Thiếu gia dạo này ăn không ngon miệng, đã mấy ngày liền không ăn bao nhiêu, cứ tiếp tục như vậy, họ cũng bị đuổi đi mất.

Hạ Hi và Kỳ Nhi ăn no, đặt đũa xuống, gọi tới quản sự, “Cùng ta tới còn có chưởng quầy của tửu lầu, làm phiền ngài phái người đưa ta đi tìm ông ấy.”

Quản sự phái người dẫn họ đi, rất nhanh liền thấy chưởng quầy, đưa phương thuốc dược thiện cho hắn.

Chưởng quầy viết ra, cung kính giao cho quản gia.

Quản gia nhận lấy, cẩn thận cất đi, nếu như thấy có hiệu quả, chủ tử chúng ta nhất định sẽ có thưởng.”

Chưởng quầy thái độ cung kính cho đến khi ra khỏi cửa sơn trang, mới thở phào một hơi, mở miệng muốn hỏi Hạ Hi dược thiện đó thật sự hiệu quả không, lại cảm thấy không hay, lời đến miệng nhưng không hề nói ra.

……

“Ăn rồi, ăn rồi, thiếu gia ăn rồi.”

Một nha hoàn chạy vào trù phòng, đứng lại thở hổn hển, kích động hét lên với mọi người, “Thiếu gia ăn rồi, ăn hai bát cơm trắng.”

“Thật sao?”

Quản sự không nhịn được kích động hỏi.

Nha hoàn liều mạng gật đầu, chủ tử ăn không ngon, tâm tình không tốt, nha hoàn bọn họ cũng không sống yên được.

“Tốt quá rồi.”

Quản sự hưng phấn đi đi lại lại vài vòng, sau đó gọi mọi người lại, “Nhanh nhanh nhanh, hôm nay làm những món gì, đều ghi lại, mai lại làm cho thiếu gia ăn.”

Mọi người bận rộn lại.

Quản sự cười vui vẻ đi tới nơi đặt bắp cải cay và đậu phụ cay, chuẩn bị ăn ngon một bữa, nhưng lại thấy trên bàn không có gì, sắc mặt biến đổi, “Hai đĩa đồ ăn kia đâu rồi?”

Mọi người im lặng, vây lại, trên bàn trước mặt không có gì hết.

Trù phòng đột nhiên im ắng, đến hơi thở của mọi người cũng không nghe thấy.

Một hồi lâu, một trù nương giọng ấp úng vang lên, “Hình, hình như…”

Bà vẫn chưa nói xong, quản sự liền như đóng băng, cả người lạnh toát, nếu như để quản gia biết, bắp cải với đậu phụ những thứ tầm thường này đã lên bàn ăn của thiếu gia, vậy hậu quả…

Quản sự không dám nghĩ tiếp, quay người, toát mồ hôi lạnh nhanh chân bước ra ngoài.

Phía sau mọi người nhìn bóng lưng của hắn cũng hoảng sợ không thôi.

“Chúng, chúng ta, có, có khi nào bị, bị đuổi đi không?”

Có người run rẩy hỏi.

Đáp lại hắn là sự im ắng chết người.

Trong chủ viện.

Phong Triệt ngồi trước bàn đang ăn rất ngon, sáu món phối hợp hài hoà, hương vị đầy đủ, nhưng chỉ có bắp cải cay và đậu phụ cay trước mặt hắn là sắp ăn hết rồi, món còn lại không đụng tý nào.

Ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, Phong Triệt đặt bát lên bàn, đũa lại duỗi ra đồng thời phân phó, “Thêm một bát nữa.”

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh lập tức bước lên, cung kính cầm bát lên, lấy cơm cho Phong Triệt.

Phong Triệt nhét một miếng bắp cải cay vào miệng, vị cay hoà hợp với bắp cải, thơm ngon tột cùng làm hắn không ngừng lại được.

“Thiếu gia…”

Quản gia bên cạnh nhịn không được, nhẹ nhàng tiến lên một bước, “Người không thể ăn tiếp nữa.”

Phong Triệt động tác ngừng lại, chau mày, lạnh nhạt liếc nhìn quản gia.

Quản gia cảm giác áp bức vô hình ập tới, sống lưng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh lập tức xông ra, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên, “Người đã mấy ngày ăn không ngon, đột nhiên ăn nhiều như vậy không tốt cho thân thể, nếu người thích ăn lần sau lại để trù phòng làm cho người.”

Nha hoàn đã xới cơm xong, đặt trước mặt Phong Triệt.

Phong Triệt bưng lên, ăn một miếng, rồi mới hỏi, “Lần sau lại làm?”

Quản gia mồ hôi lạnh vừa hết lại lần nữa xông ra, “Cơm, cơm tối liền làm.”

Phong Triệt không lên tiếng, tập trung tiếp tục ăn.

Quản gia không dám nói tiếp, lui lại vị trí hồi nãy, tuy lòng lo lắng, nhưng cũng không dám khuyên nữa.

Có nha hoàn bước vào, thần sắc lo lắng, tới trước mặt quản gia, nhỏ giọng nói gì đó.

Quản gia chau mày lại, nhìn qua Phong Triệt, thấy hắn đang ăn rất ngon, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, thấy trù phòng quản sự đứng ở trong sân viện, giọng có chút không vui, “Chuyện gì?”

Sơn trang có quy tắc, khi thiếu gia dùng cơm không cho phép làm phiền, người trong sơn trang đều biết, trù phòng quản sự biết mà vẫn phạm, là muốn làm gì?

“Quản, quản gia.”

Trù phòng quản sự run rẩy, trán đổ mồ hôi lạnh.


Quản sự chạy màu sâu hơn, giọng trầm xuống, “Chuyện gì?”

“Là, là thế, là thế này, hôm, hôm nay…”

Quản gia càng không vui, “Nói rõ ràng…”

Trù phòng quản sự hít vào một hơi, “Là thế này, hôm nay Hạ phu nhân tự mình làm cơm, làm bắp cải cay và đậu phụ cay, tiểu nhân thấy không tệ liền để lại một ít, ai biết, ai biết…”

Quản gia đã hiểu ra, ông còn đang khó hiểu, thường ngày đều là bốn món, hôm nay sao lại thành sáu món, ông đang chuẩn bị chút nữa đi trù phòng hỏi, thì ra là như vậy.

Không đợi thấy phẫn nộ của quản gia, quản sự càng căng thẳng hơn, giọng nhỏ xuống, “Là sơ sót của tiểu nhân, mong…”

Lời chưa nói xong bị quản gia ngắt lời, “Không sao, thiếu gia sẽ không trách tội.”

“Hả?”

Trù phòng quản sự mở miệng, ngơ ngay tại chỗ.

“Sau này để người của trù phòng làm việc cẩn thận chút.”

Trù phòng quản sự ngơ ngác một hồi mới phản ứng lại.

Không, không sao!

“Học được chưa?”

Quản gia hỏi một câu.

Trù phòng quản sự lại ngơ ra, “Cái, cái gì cơ?”

“Hai món đó học được chưa?”

“Chưa, chưa học được.”

Quản gia liếc hắn một cái thật tỉ mỉ.

Trù phòng quản sự bị nhìn đến run người, tim thót lên.

“Xem ra vị trí này của ngươi nên đổi người rồi.”

Lưu lại một câu, quản gia quay người vào trong.

Để lại trù phòng quản sự vẫn ngơ ngác tại chỗ, rất lâu mới phản ứng lại.

Trong phòng, đồ ăn trong hai đĩa đều đã ăn hết, trong bát miếng cơm cuối cùng cũng ăn nốt, Phong Triệt mới hài lòng đặt bát đũa xuống, nhẹ nhàng lau miệng, phân phó, “Hôm nay người của trù phòng có thưởng.”

Quản gia không dám đáp, ra hiệu nha hoàn đem đồ ăn dọn xuống, mới đến trước mặt Phong Triệt, cúi người, “Thiếu gia, hai món ăn này không phải do trù phòng làm.”

“Oh?”

Phong Triệt nhướng mày, “Là ai làm?”

“Người hôm nay tới Hạ phu nhân.”

Phong Triệt,…

Mặt trầm xuống, không tin, “Phụ nhân xấu xí đó?”

Quản gia không dám đáp lại.

……

Chưởng quầy để người làm đánh xe tới Nguỵ gia thôn.

Chưa đến cửa thôn, Hạ Hi liền kéo rèm cửa lên, nói với chưởng quầy ngồi phía trước, “Xe ngựa vào thôn sợ là sẽ đem tới phiền phức cho ga, dừng ở đây là được rồi.”

Chưởng quầy ra hiệu cho người làm dừng xe.

Hạ Hi và Kỳ Nhi xuống xe, chưởng quầy chắp tay, “Hôm nay đa tạ phu nhân.”

“Chưởng quầy cũng đã đưa thù lao cho ta rồi, chúng ta không ai nợ ai, chưởng quầy không cần khách sáo như vậy.”

Chưởng quầy cười vui vẻ, “Sau này phu nhân nếu như gặp chuyện gì cứ việc tới tửu lầu tìm ta, ta nhất định toàn lực giúp đỡ.”

“Đa tạ chưởng quầy.”

Chưởng quầy xua tay, lên xe ngựa.

Nhìn xe đi xa, Hạ Hi dắt Kỳ Nhi vào thôn, đi thẳng tới nhà Lan Nhi.

Hạ Hi bị đón đi, Lan Nhi và Trụ Tử không đi theo, về nhà không có việc gì làm, đoán mò chưởng quầy tìm Hạ Hi có việc gì, đoán đi đoán lại cũng không nghĩ ra được, cuối cùng tới bên sông xem mọi người bắt cá, xem cả buổi sáng mới quay về.

Vừa ăn cơm xong, nghe thấy tiếng bước chân trong sân, ngước mắt nhìn thấy Hạ Hi, không đợi nàng lên tiếng liền chạy ra ngoài, “Tẩu tử, về rồi sao?”

Hạ Hi đứng lại trong sân, “Vừa mới về, qua đây nói với hai người một tiếng, sớm mai chúng ta sẽ lên huyện thành, bày hàng.”

“Chúng ta bán gì?”

Lan Nhi mắt sáng lên hỏi.

“Cá luộc? Hôm nay người trong thôn chắc là bắt được không ít cá, sớm mai trên chợ chắc chắn sẽ rất rẻ, chúng ta có thể mua một ít. “

“Chúng ta đều nghe tẩu hết.”

Lại dặn dò thêm một số việc, không dừng lâu, Hạ Hi dắt Kỳ Nhi về nhà.

Vẫn chưa tới cửa, từ xa liền thấy trước cửa dựng hai chiếc xe ngựa, một chiếc là mới, chiếc còn lại nàng thấy qua, là xe ngựa mà cha nương nguyên chủ lần trước tới đã ngồi, hai người ăn mặc giống như người hầu đứng ở hai bên xe.

Trong lòng suy nghĩ, dắt Kỳ Nhi bước vào sân, vừa vào liền nhìn thấy Du Nghĩa đứng ở cửa, chau mày, chưa đợi nàng mở miệng, Du Nghĩa đã nhìn thấy họ, mặt đầy ý cười tiến lên, “Hi Nhi, nàng đi đâu vậy, nhạc phụ nhạc mẫu đợi nàng đã lâu rồi.”

Hạ Hi mắt nhíu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận