“Hạ thị, ngươi không sợ ta sẽ hưu ngươi sao?”
Lời này của Du Nghĩa nói ra, động tác đang múc nước của Hạ Hi dừng lại, quay người nhìn hắn, tâm tình thoải mái, không có chút hoảng loạn nào, mở miệng, “Ngươi dám không?”
Tuy rằng nàng không tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng từ những gì nàng phải chịu đựng trong thời gian vừa rồi, nàng đã sớm đoán ra được hoàn cảnh của mình, nếu như không phải là vì Kỳ Nhi, nàng cũng sẽ không nhịn đến bây giờ.
“Ngươi,…”
Lúng túng, phẫn nộ, đột nhiên biểu hiện rõ ràng trên mặt Du Nghĩa, làm mặt hắn chỗ xanh chỗ tím thật sự rất khó nhìn.
Hạ Hi nhẹ nhàng câu miệng, hưởng thụ sắc mặt thay đổi của hắn, lại nhìn thấy hắn lại bình tĩnh lại, lại tiếp thêm một câu tức chết người, “Cha nương ta vài ngày trước có tới, biết được chuyện nhà các người bắt nạt ta, quyết định sau này sẽ không đem tiền tới nhà các người nữa.”
“Hạ thị…”
Du Nghĩa tức giận hét lên một tiếng, cảm xúc phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, tức đến run người, giơ một tay lên chỉ mặt nàng, “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Hạ Hi liếc nhìn ngón tay của hắn một cái, miệng câu lên cười sâu hơn, “Sao vậy, muốn hưu ta sao?”
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Ngoài chữ này ra Du Nghĩa không nói ra nổi lời nào nữa.
Hạ Hi thần sắc lạnh nhạt, “Ngươi nhớ rằng, cho dù là ngươi hay là người nhà của ngươi, sau này tốt nhất đừng chọc đến ta, nếu không ta sẽ để cho Du gia các người trước khi ta gả qua làm sao sau này vẫn sẽ như vậy.”
Nói xong liền không nhìn nắn nữa, quay người đi nhào bột.
Du Nghĩa ngơ ra tại chỗ, tay vẫn giữ nguyên tư thế hồi nãy, không động đậy.
Rắc!
Kỳ Nhi bẻ gãy một cành cây nhét vào lò lửa.
Du Nghĩa bị âm thanh này kinh động mới phản ứng lại, nhìn Hạ Hi đang bận rộn nhào bột, tức giận lại lần nữa lên đỉnh điểm, “Hạ thị, ngươi đừng có hối hận!”
Đáp lại hắn vẫn là bóng lưng không nhanh không chậm nhào bột của Hạ Hi.
Du Nghĩa không còn mặt mũi, vung vạt áo, toàn thân phẫn nộ rời khỏi sân bên này.
“Nương…”
Kỳ Nhi bước tới cửa, nhỏ giọng kêu Hạ Hi.
“Um.”
Kỳ Nhi bước vào đi tới chỗ nàng lại gọi một tiếng, “Nương.”
Hạ Hi nhận thấy được sự khác thường của cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”
“Người còn có con.”
Một cảm xúc lạ thường xông vào lòng của Hạ Hi, trong mắt dường như có gì đó muốn trào ra ngoài, Hạ Hi nhấc bàn tay đầy bột lên gõ nhẹ lên mặt Kỳ Nhi, cười, “Nương biết rồi!”
“Nương…”
Kỳ Nhi không vừa lòng mà kháng nghị, đưa tay lau đi bột trên mặt, không ngờ vừa lau xong, Hạ Hi lại gõ tiếp lên mặt cậu.
Kỳ Nhi u u kêu lớn còn Hạ Hi thì ha ha cười lớn.
Tiếng cười xuyên qua tường truyền tới tai mấy người bên này.
Lã thị tức đến mức suýt chút nữa lại ngất đi, Linh Nhi nắm chặt hai tay, hận không thể bóp chết người, Chi Nhi cũng mím chặt môi, Du Nghĩa sắc mặt trầm xuống xám xịt, chỉ có Hổ Tử ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn mấy người trong phòng, chầm chậm di chuyển cơ thể, từng bước từng bước nhỏ di chuyển về phía cửa, đến cửa không thấy ai chú ý đến mình, mở hé cửa chuồn ra ngoài, chạy sang sân nhà bên này, vui vẻ hỏi, “Đại tẩu, Kỳ Nhi, hai người lại ăn món gì ngon vậy?”
……
Liên tiếp hai ngày, người trong thôn không dám tới bên sông bắt cá, đến ngày thứ ba cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa đến tìm thôn trưởng.
Thôn trưởng nghĩ ngợi một hồi, trực tiếp đi sang tìm Hạ Hi, “Nương tử Cử nhân, người xem, chúng ta có thể bắt cá được chưa?”
“Thôn trưởng sau này trực tiếp gọi ta là Hạ nương tử là được.”
Hạ Hi cười nói.
Thôn trưởng ngơ người, trước đây, người trong thôn đều gọi nàng như vậy cũng không thấy Hạ Hi phản đối, sao hôm nay lại không cho gọi nữa vậy? Hoài nghi nhìn về phía nhà bên kia, rất yên ắng, theo lý mà nói bọn họ nhiều người như vậy vào sân, bên đó cũng phải nghe thấy động tĩnh chứ, nếu là trước đây, tuyệt đối sẽ có người ra ngoài xem, nhưng hôm nay bên đó không có chút động tĩnh gì, dường như không có ai ở vậy.
Hạ Hi vờ như không thấy động tác của ông, nói, “Thật ra, trong thôn nhiều người, chúng ta có thể đào nhiều hố băng ở nhiều chỗ khác nhau, như vậy cũng có thể bắt được nhiều cá.”
“Đúng!”
Những người theo tới trong đó có một người vỗ đùi nói, “Nương tử Cử nhân nói đúng, chúng ta có thể đào nhiều hố băng, nếu như chỗ này không được còn có chỗ khác, như vậy chúng ta ngày nào cũng có thể bắt được cá rồi.”
“Đúng, đúng, đúng!”
Mọi người đều nhất trí.
Thôn trưởng gật đầu, “”Được, cứ theo Nương tử Cử…” nói đến đây ngừng lại chút, đổi lời, “Cứ theo Hạ nương tử nói mà làm, đào nhiều hố băng một chút.”
Có được cách này, mọi người rất nhanh quay đi, lần lượt về nhà lấy công cụ.
Theo thôn trưởng tới bên bờ sông, dặn dò Kỳ Nhi đứng đợi trên bờ, Hạ Hi bước lên mặt băng, nhìn xung quanh miệng hố băng lại đóng lên lớp băng mới, nói, “Có thể rồi.”
Thôn trưởng vui mừng, để hai người lần trước theo cùng bắt cá chuẩn bị đồ đạc đem ra, học theo Hạ Hi bắt đầu bắt cá, còn những người khác thì đều bị đuổi lên bờ, không được sự cho phép của ông ai cũng không được bước xuống mặt băng một bước.
Đây là một chuyện lớn, cá bắt lên đem bán, cuộc sống trong nhà cũng sẽ tốt lên, người trong thôn đều đứng bên bờ, ngước cổ nhìn về phía đang bắt cá bên này, thấy hai người họ lần đầu liền bắt được ba con cá lớn liên nổ lên tiếng hoan hô lớn.
Hạ Hi lắc lắc đầu, người đông cá ít, thôn trưởng nếu không hạn chế, qua vài ngày sông liền không có cá để bắt nữa.
Trong tiếng hoan hô chả mọi người, cá được bắt lên ngày cành nhiều, người cũng càng thêm hưng phấn, Hạ Hi không nhìn nữa, nghĩ tới chuyện bày quầy hàng của mình, đến nhà Lan Nhi.
Trụ Tử và Lan Nhi ngồi trên giường ở trong phòng, nét mặt không vui, thở dài, nghĩ tới những ngày trước mỗi ngày kiếm được vài trăm đồng bạc, Lan Nhi trách móc, “Đều tại chàng đó, nói chàng cẩn thận chút chàng không nghe, nếu không cũng sẽ không bị người khác bắt tại chỗ.”
Trụ Tử còn đang mơ màng, nghe thấy lời này lại càng ngơ ngác hơn, mở miệng nói lại, “Chỉ trách mỗi ta sao, nàng lúc đó…?”
“Lan Nhi, có nhà không?”
Hạ Hi ở trong sân cất tiếng gọi.
“ Có, có, có!”
Lan Nhi đáp, nhanh chóng chạy tới.
Hạ Hi không vòng vo, “Hôm nay vừa hay rảnh không việc gì làm, chúng ta lên huyện thành xem chút vị trí bày quầy hàng, sau đó làm nhưng đồ cần thiết.
Lan Nhi ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Chúng ta vẫn luôn đợi tin tức của tẩu, tay nghề của tẩu tốt, chắc chắn sẽ làm ăn tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trụ Tử sau đò liền theo ra liên tiếp lên tiếng đồng ý.
“Nếu như hai người đều đồng ý, nếu như giờ không có việc gì thì theo ta lên chợ huyện một chuyến, xem vị trí quầy, mua một ít đồ, ngày mai chúng ta bày hàng.”
“Được thôi.”
Hai người đồng ý, y phục cũng không thay, khoá lại cửa, theo Hạ Hi ra khỏi thôn.
Từ xa liền thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng phi tới, bốn người nhường đường sang đứng bên cạnh để ngựa đi qua, không ngờ mấy người trong xe trong xe đột nhiên dừng lại, người đánh xe nhảy xuống, “Phu nhân, chưởng quầy của bọn ta có lời mời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...