Hạ Hi lùi lại mấy bước, thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Không phải tất cả gấu đều ngủ đông sao? Vậy con gấu trước mắt này là sao đây?
Con gấu cũng nhìn chằm chằm vào nàng, bất động, như thể nó sẽ phớt lờ nàng chỉ cần nàng không tiến thêm một bước.
Hạ Hi âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào nó, suy nghĩ về khả năng đánh bại nó là bao nhiêu.
Như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, con gấu di chuyển, bước lên một bước.
Hạ Hi lùi lại và nín thở.
Gấu tiến thêm một bước, Hạ Hi lại lùi về sau.
Con gấu dừng lại, thân thể căng thẳng.
Hạ Hi nhìn chằm chằm không chớp mắt và nắm lấy con dao găm giấu trong tay áo.
Bỗng nhiên con gấu nhảy lên và lao tới.
Hạ Hi nhanh chóng lùi lại và rút con dao găm ra với ánh sáng lạnh lùng.
Với một đòn trượt, thân hình khổng lồ của con gấu nặng nề rơi xuống đất, phát ra một tiếng gầm lớn.
Một số người đang kiếm củi ở xa nghe thấy âm thanh, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, họ cũng vứt củi đã nhặt được và bỏ chạy khỏi núi, sợ rằng nếu chạy chậm hơn một bước, họ sẽ trở thành bữa ăn của dã thú.
Hạ Hi lợi dụng tình thế nhảy lên, nắm chặt con dao găm trong tay, dùng một tiếng gió đập thẳng vào mắt con gấu.
Dù sao nó cũng là một con linh thú, và dường như nó đã nhìn thấu ý định của nàng và lăn sang một bên để tránh đòn tấn công của nàng.
Sau khi lỡ một đòn, Hạ Hi lấy lại bình tĩnh và tấn công hết đòn này đến đòn khác, không cho con gấu có cơ hội thở một hơi.
Con gấu nằm trên mặt đất, không hề hoảng sợ. Đợi khi Hạ Hi đến gần, con gấu dùng chân đập mạnh vào nàng.
Tim Hạ Hi thót lên một cái, cơ thể nhanh chóng lùi lại, trành đòn tấn công của nó.
Đứng vững, thở hổn hển.
Con gấu thở một hơi và từ từ đứng dậy. Trong mắt con gấu vốn bình tĩnh nay đã bừng bừng lửa giận.
Hạ Hi ổn định lại hô hấp, nắm chặt dao găm trong tay, cười nói: "Gấu à, ta cũng bị ép thôi, không có cơm ăn nữa rồi mới bất đắc dĩ hái linh thảo này, ngài tha cho ta một lần sau này ta sẽ thường xuyên đến hiếu kính ngài, đem đến cho ngài mấy món đồ dân dã, nếu không hôm nay chúng ta hôm nay nhất định phải một mất một còn rồi."
Con gấu dường như hiểu những gì nàng nói, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, và thậm chí còn nhìn vẫy tay.
Thần sắc Hạ Hi liền thay đổi: "Vậy ta liền không khách khí nữa nha!"
Nói xong, một lần nữa nhảy lên tấn công thẳng vào mắt gấu.
Con gấu đứng yên. Khi cô đến gần, hai bàn tay gấu khổng lồ tiến tới chào đón nàng.
Hạ Hi chửi thầm một câu, lại vội vàng tránh đi, thấy khoảnh khắc tay gấu thu lại liền nhảy lên lần đánh vào mắt nó.
Chỉ cần con gấu bị mù mắt thì nó cũng sẽ không còn đáng sợ nữa.
Hạ Hi một lần nữa hành đồng thật nhanh, con gấu vẫn chưa kịp phản ứng lại mắt trái liền truyền đến đau đớn kịch liệt, một tiếng gầm lên, móng vuốt lướt qua nắm lấy bờ vai nàng.
Với một tiếng "đâm", y phục trên vai trái của Hạ Hi bị xé rách, máu đột nhiên chảy ra rất nhiều từ những vết hằn sâu đó.
Hạ Hi đau đớn co rúm lại, nhanh chóng rút dao găm ra rồi lại nhanh chóng rút lui.
Cột máu phun ra, con gấu đau đớn phát điên, tấn công mọi thứ xung quanh, những cái cây to lớn bị rung chuyển ngã xuống đất do va chạm.
Hạ Hi trốn ra xa một chút, không nhìn đến vết thương của mình mà cắn răng nhìn chằm chằm con gấu, chờ đợi cơ hội tiếp tục tấn công một lần nữa.
Con gấu nổi điên một lúc rồi từ từ dừng lại.
Hạ Hi nhìn thấy cơ hội, lại tiến tới, dùng dao găm đâm mạnh vào mắt phải của con gấu.
Tiếng gầm chói tai lại vang vọng khắp ngọn núi, ngay cả dân làng dưới chân núi dường như cũng nghe thấy tiếng gầm.
Hạ Hi ghim con dao găm vào sâu mắt con gấu, sau đó nhanh chóng rút nó ra và nhanh chóng lùi lại.
Con gấu càng đau đớn đến phát điên, vùng vẫy không mục đích và gầm lên.
Hạ Hi lui về phía sau, hơi thở hổn hển.
Phải gần nửa canh giờ sau, con gấu mới ngừng cử động và cơ thể nó đổ sụp xuống đất.
Hạ Hi lại nhảy lên và đánh vào điểm yếu của nó, cho đến khi con gấu bất động nàng mới dừng tay lại.
Hạ Hi ngồi bệt xuống đất và thở dốc.
Cơn đau từ vai trái truyền đến.
Hạ Hi cúi đầu, thấy máu nhuộm đỏ một bên tay áo, không cần suy nghĩ liền xé một mảnh vải trên y phục xuống, buộc lên vai trái, một đầu dùng miệng cắn giữ, đầu còn lại dùng tay thắt nút.
Sau khi làm xong liền đứng dậy, bước nhanh đến chỗ linh thảo, cẩn thận hái, bọc vải rồi nhanh chóng xuống núi.
Trên đường về đến nhà không gặp ai, về đến nhà Kỳ Nhi vẫn đang viết chữ, còn Hổ Tử thì không biết đã chạy đi đâu rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kỳ Nhi ngước lên, nở nụ cười trên môi, "Mẹ, con đã..."
Lời nói dừng lại khi cô nhìn thấy một nửa cánh tay đỏ bừng của Hạ Hi, và cành cây trong tay rơi xuống xuống đất với một tiếng “bụp”.
Sợ sẽ dọa đến cậu, Hạ Hi mỉm cười nói: "Mẹ không sao!"
Kỳ Nhi đột nhiên đứng dậy rồi chạy ra ngoài, giọng nói đầy hoảng loạn không thể kiềm chế, "Con đi mời đại phu!"
"Mẹ thực sự không sao."
Hạ Hi cản cậu lại: "Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu, con đi nấu cho mẹ ít nước sôi."
"Nhưng, nhưng mà..."
Đôi mắt của Kỳ Nhi rưng rưng nước mắt, và đôi môi của cậu run rẩy.
Hạ Hi nâng tay trái lên, sờ lên đầu cậu, nhẹ giọng an ủi: "Con xem, mẹ thật sự không sao, nghe lời mẹ, đi nấu nước nóng giúp mẹ."
Kỳ Nhi hoảng loạn gật đầu, xoay người nhanh chóng nấu nước.
Hạ Hi vào phòng, cẩn thận cất linh thảo đi rồi mới ra ngoài, lấy ra thảo mộc hôi đã chuẩn bị sẵn để sang một bên, ngồi bệt xuống đất, mở nút thắt trên bả vai ra, nắm lấy một nắm thảo mộc hôi, ấn vào miệng vết thương.
"siiii!"
Nàng không tự chủ mà kêu lên, mặt nhăn lại vì đau.
Đôi mắt của Kỳ Nhi không ngừng nhìn theo nàng, thấy nàng đau đớn quá, nước mắt cậu lập tức rơi xuống, "Mẹ..."
Khuôn mặt nhăn nhó của Hạ Hi lập tức giãn ra, nàng đưa tay về phía cậu.
Kỳ Nhi cẩn thận đến gần, ánh mắt luôn tập trung vào vết thương của nàng.
Hạ Hi nhún vai, giọng điệu thoải mái nói: "Con xem, không sao đâu, không còn chảy máu nữa."
Vừa nói xong, một vệt dài màu đỏ liền xuất hiện, thần sắc Hạ Hi ngừng lại, lập tức một nắm thảo mộc hôi được ấn lên, cố gắng chuyển chủ đề: "Kỳ Nhi, mẹ nói cho con nghe, thảo mộc hôi này là một thứ tốt, nó không chỉ có thể cầm máu mà còn có tác dụng khử trùng, cũng tốt cho cây trồng nữa..."
"Mẹ nhất định rất đau phải không?"
Kỳ Nhi ngắt lời nàng.
Hạ Hi ngơ ra một hồi, sau đó một cảm giác khác lạ dậy lên trong lòng, nhiều năm như vậy rồi chưa từng có ai hỏi nàng như vậy, hỏi nàng có đau hay không?
Hạ Hi nâng tay lên sờ đầu của Kỳ Nhi, thảo mộc hôi trong tay vương lên đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Có Kỳ Nhi ở đây, mẹ liền không đau."
Nước mắt của Kỳ Nhi không ngừng rơi xuống cùng với vẻ hoảng sợ, "Con không muốn mẹ xảy ra chuyện gì."
"Sẽ không đâu."
Hạ Hi nhanh chóng trả lời: "Mẹ hứa với con, sau này sẽ không bao giờ để bị thương nữa."
"Mẹ phải giữ lời."
Hạ Hi gật đầu, “Ừm, mẹ sẽ giữ lời.”
Kỳ Nhi dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng rồi cầm chậu ra ngoài, múc nước nóng, thêm nước lạnh, thử nhiệt độ nước sau đó bưng đến đặt trước mặt Hạ Hi, xoay người đóng cửa lại rồi đi lấy khăn.
Hạ Hi cởi nửa ống tay áo, Kỳ Nhi nhúng khăn vào nước, nhẹ nhàng lau vết máu trên cánh tay nàng.
"Một lát nữa chúng ta lên trấn, hôm nay mẹ giết được một gia hỏa lớn, chúng ta đem đi bán!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...