Dương Trường Miên thuyết minh tình huống, muốn đi liền ngay trong đêm, cảnh báo tụi Vân Yên có thể trên núi sẽ xảy ra đột biến.
Vân Yên chưa nói thì thị vệ 1 đã khinh thường: "Tưởng gì, sợ thì nói, ngọn núi này ta đã leo không biết bao nhiêu lần rồi, còn đột biến? Sao ngươi không nói heo mẹ leo được cây luôn đi?"
Vân Yên: "..." Cô là tiểu thư hay gã là tiểu thư vậy?
"Thì heo mẹ leo cây kìa?" Dương Trường Miên chỉ tay lên một cái cây cổ thụ gần đó không xa.
"??"
Nương ánh lửa, bọn họ nhìn thấy một con vật thật lạ lùng, hai chân đứng thẳng, hai tay dài thòng qua thân cây, móng vuốt ngắn nhưng bén nhọn, bộ lông có màu xám vàng. Kì lạ nhất là hình thù dạng mặt của nó, giống chuột nhưng cũng giống heo. Đặc biệt là nó không có mũi, thay thế nó là một cái vòi của con voi.
Sinh vật này quá cổ quái, làm đám người bất giác lùi lại. Vân Yên cùng hai thị vệ không dám đùa giỡn gì nữa: "G-Gì vậy? Ta không cảm nhận được yêu lực của nó!"
Hàn Ngọc Nhiễm đã sớm lấy kiếm ra, chuẩn bị kịp thời bỏ chạy: "Ta cũng mới thấy lần đầu, thật lạ."
Dương Trường Miên đu theo nam chính, cưỡi chung một cây kiếm, từ trên cao quan sát mặt ngoài tỉnh như ruồi nhưng trong nội tâm đã gào thét thất thanh: "Mạc...gì? Mạc Đại Tượng, huynh có nghe qua yêu thú có danh này chưa?"
Heo Vòi hình thể này kích thước này, đã tuyệt chủng lâu rồi mà? Vậy mai mốt tu chân giới cũng có khủng long xuất hiện? Không thể nào, yếu như cậu sao sống đây.
666 không chỉ thắp nhang, còn đốt nến gõ mỏ cầu phúc: [Mạc Đại Tượng, hay nói là Heo Vòi theo kiểu cậu biết đó, tiếc là nó ăn thịt. Nó dùng cái vòi hút sạch máu con mồi, hút tới chỉ còn lại da bọc xương. Cỡ cậu thì, 2 giây là nó hút sạch bóng, đi thỉnh kinh là vừa.]
Dương Trường Miên nhìn 2 người Vân Yên chật vật chạy trốn, thị vệ 1 đã khuất mày khuất mặt vì sự khinh địch của gã: "..." Bởi mới nói, thấy sinh vật lạ thì chạy lẹ đi còn bày đặt làm anh hùng.
Hàn Ngọc Nhiễm điều khiển phi kiếm bay thấp thấp phía trên bọn Vân Yên, suy tư: "Mạc Đại Tượng? Ta có nhìn qua trong sách cổ, tiếng kêu giống trư nhưng cũng giống tượng, nó thông minh hơn người. Tu vi...ở ta phía trên." Hắn phải thừa nhận, con yêu thú này, hắn nhìn không ra mạnh yếu.
Mặc Đại Tượng đã hút khô một hộ vệ nhưng không thỏa mãn, nó bắt đầu săn con mồi khác. Cái vòi dính máu lẫn thịt nát nhiễu xuống đất, bị bốn cái chân của nó giẫm qua, Dương Trường Miên ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Bốn chân của nó tuy không nhanh như ngựa nhưng tốc độ này đối với Vân Yên và thị vệ đã bị suy yếu mà nói, có chút ăn không tiêu, nó đuổi tới là chuyện sớm muộn.
Vân Yên thở hồng hộc, cô ta sợ chết lắm: "D-Dương huynh, các huynh mau cứu ta! Ta có thể ra giá cao hơn nữa! Làm ơn!"
Hàn Ngọc Nhiễm trưng cầu ý kiến của Dương Trường Miên, hơi cúi đầu: "Cứu không?"
Cậu hỏi ngược lại: "Huynh có chắc ăn giết được con heo đó à? Hay là huynh muốn cứu Vân Yên? Muốn làm thành chủ tương lai?"
Hàn Ngọc Nhiễm: "...Đương nhiên không phải." Làm gì như hỏi cung.
Dương Trường Miên: "Không thì thôi, đừng chủ quan, đó là giống loài đến ngay cả bạn của ta cũng không thể phán đoán xác suất thắng nó."
Hàn Ngọc Nhiễm cũng có ý đó: "Đã biết." Nhưng mà bạn trong miệng Dương Trường Miên là tên nào?
Bạn 666 và 0405: [...] Là bạn của Dương Trường Miên!
0405 liền đổi giọng: [Cũng không phải không thể nha, thằng 666 có nghiên cứu phát minh ra hàng ngon mà nó ém đáy hòm. Chỉ cần bỏ ra chút linh thạch thôi Miên à.]
Dương Trường Miên từ góc nhìn của nam chính thì giống một bông hoa hướng dương đang ụp mặt sầu đời, bị ánh mặt trời chiếu sáng: "..." Giờ nào rồi mà hắn còn suy nghĩ lung tung được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...