Trong lúc Thẩm tây Thừa và Giản Nhân Nhân xuống xe, đồng thời cũng có hai người nữa từ xe taxi bước xuống.
Ngô Nguyệt Yến kéo tay cô bạn thân của mình – Tề Tuyên đứng sang một bên, đợi hai người họ đi vào trong biệt thự rồi mới kéo cô ta ra ngoài, khẽ khàng nói:
- Nhìn thấy người đàn ông vừa nãy kia không. Cậu đúng là kẻ ngốc, lúc đầu trước mặt Tống Thần tớ đã ra sức giới thiệu cậu, anh ta mới để để cậu qua đó. Đã đến khách sạn rồi cậu lại lâm trận bỏ chạy, nghĩ đến thôi là tớ lại thấy bực mình rồi.
Tề Tuyên tỏ vẻ rất điềm tĩnh, tuy là khoảng cách từ rất xa những vẫn có thể nhìn ra được khí chất phi phàm của người đàn ông kia, cô buột miệng hỏi:
- Vậy ra...người đàn ông vừa nãy là Thẩm Tây Thừa?
- Đúng vậy!
Khuôn mặt Ngô Nguyệt yến tở vẻ chắc như đinh đóng cột :
- Đáng lẽ là Thẩm tây Thừa sẽ không mấy tham gia tiệc xã giao như thế này, nhưng anh ta với Tống Thần là bạn thân, anh ta sẽ không từ chối. Cậu nhìn xem, có phải là cậu đã bỏ lỡ cơ hội tốt rồi không!
Ngô Nguyệt Yến là người tình mới của Tống Thần. Tuy là trước mắt đang có dấu hiệu thất sủng nhưng Tống Thần vẫn mời cô đến tham dự bữa tiệc này chứng tỏ là cô vẫn chưa hoàn toàn thất thế.
Hôm nay cô cũng trang điểm rất kỹ càng, muốn nhân cơ hội tối nay để kéo lại được trái tim anh ta.
Cô và Tề Tuyên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thấy cô nàng gần đây cứ ưu sầu liền dắt cùng đến đây, xem có thể quyến rũ được chàng thiếu gia nào không. Cho dù chỉ là bên nhau thời gian ngắn thôi, cũng đủ để bọn họ dùng một thời gian dài rồi.
Tề Tuyên thấy cô bạn tức giận đến như vậy liền quay ra xoa dịu cô, giọng nói ấm áp, nét mặt cũng rất ôn hòa đáp :
- Nguyệt Yến, lúc nãy cậu không thấy à, bên cạnh anh ta có một cô gái rồi. Cho dù tối hôm đó tớ có đến anh ta cũng sẽ không giữ tớ lại đâu, hà cớ gì tớ phải rước nhục vào người chứ?
- Là do cậu cao thượng quá thôi. Anh ta gần đây đã kết hôn rồi nhưng tớ nói cho cậu biết, những anh chàng thiếu gia này cho dù kết hôn rồi nhưng tính cách vẫn như vậy, vẫn cứ ra ngoài tìm thú vui. Cậu một khi đã bám được Thẩm tiên sinh đó, anh ta sẽ rất hào phóng với cậu. Cho dù cậu chỉ là nhân tình nhưng cũng đủ để cậu cả đời này sống vô lo vô nghĩ rồi. Cậu lại cứ nhất định phải lòng cái tên Tô Khiêm đã không tiền không thế lại còn giả vờ thanh cao đó, có phải não cậu có vấn đề rồi không.
- Tớ sẽ không làm tiểu tam cho người khác đâu. Nguyệt Yến cậu đừng có nói nữa, tớ cảm thấy như hiện giờ cũng tốt, tự lực cánh sinh. Ngược lại cậu ý, tớ khuyên cậu cũng đừng quá bám riết lấy tay Tống Thần đó làm gì.
Tề Tuyên nhẫn nại khuyên giải cô ta:
- Tống Thần là hoa hoa công tử*, sau này anh ta cũng sẽ chỉ kết hôn với đối tượng môn đăng hộ đối . Với cậu cũng chỉ là chơi bời thôi, cậu cũng đừng để bản thân bị cuốn vào đó.
Ngô Nguyệt Yến lườm cô một cái, cô ta chỉ tay vào chiếc túi Hermes đang cầm trong tay:
- Cậu tưởng tớ không biết điều đó chắc. Cái tớ cần là tiền, tớ có điên mới đi động lòng với hắn.
Tề Tuyên nghe cô ta nói vậy chỉ đành than thở một tiếng:
- Vậy được, bản thân cậu thấy vui là được. Chúng ta mau vào đi, cũng sắp muộn rồi.
Thẩm Tây Thừa dẫn Giản Nhân Nhân bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó.
Giản Nhân Nhân cũng không đến mức quá bỡ ngỡ, dù gì cô và bà Thẩm cũng đã tham dự mấy bữa tiệc như vậy rồi, cũng có thể bình tĩnh đón nhận những cái nhìn săm soi của người khác. Từ đầu đến cuối, Thẩm Tây Thừa không hề buông tay cô ra.
Tống Thần tuy là người đàn ông không ra gì nhưng đối với bạn bè thì không có gì phải nói, tất nhiên là sẽ không tính toán gì với Tây Thừa. Cậu ta đến trước mặt hai người họ, than thở với giọng điệu vô cùng khoa trương:
- Nhân Nhân, anh đúng là được hưởng phúc của em mà.
Thẩm Tây Thừa biết lời cậu ta nói như vậy là có ý khen Nhân Nhân nên cũng không ngăn lại.
Nhân Nhân không hiểu lắm ý của cậu ta, nhìn anh nghi hoặc.
Lô Thù Nhiên tiến lên trước giải đáp thắc mắc cho cô:
- Bắt đầu từ mấy năm trước mỗi lần tên này tổ chức sinh nhật, Thẩm Tây Thừa đều bận việc không đến, nhưng năm nay coi như cũng đã có mặt rồi. Nghe nói còn là do em muốn đến nên cậu ta cũng mới đến, còn không phải tên này được hưởng phúc của em thì là gì?
Cho dù người ngoài có đánh giá thế nào thì mấy anh chàng này cũng đều lớn lên từ bé cùng nhau, lúc này đây tất nhiên là phải giữ thể diện trước mặt Nhân Nhân rồi.
Cuộc đối thoại này có cũng như không, chỉ có điều là thông qua cái miệng của họ, nói với tất cả những người hiện diện ở đây là Thẩm Tây Thừa quan tâm Nhân Nhân đến mức nào.
Nguyễn Tinh đặt một tay lên vai Nhân Nhân, cười tít mắt nói:
- Còn không phải thế sao. Tống Thần, về sau anh phải khéo léo mà nịnh nọt Nhân Nhân. Có khéo nịnh thì mỗi năm sinh nhật anh Tây Thừa mới đến được. Đúng rồi, năm sau không chừng là Mặc Mặc đáng yêu nhà cậu có thể cùng đến góp vui được rồi đấy.
- Đừng có mà làm hư bạn nhỏ nhà tôi - Thẩm Tây Thừa nói một câu đơn giản nhưng lại thể hiện sự ấm áp đến cực điểm.
- Bạn nhỏ ?
Ai biết được là anh nói như vậy ý chỉ Giản Nhân Nhân hay là Mặc Mặc nữa, hoặc giả là đồng thời nói cả hai người họ?
Vành tai Giản Nhân Nhân hơi đỏ lên vì câu nó đó của anh.
- Được rồi, được rồi! Có thể mượn bạn nhỏ nhà anh mấy phút được không? - Nguyễn Tinh hỏi lại.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu:
- Không được, hôm nay đặc biệt. Em cũng biết rồi đấy, cô ấy nhất định phải ở bên cạnh anh.
Ngày hôm nay quả là đặc biệt, một mặt là Giản Nhân Nhân lần đầu tiên gặp mặt những người trong giới cậu ấm cô chiêu. Mặt khác là cô vẫn chưa hết tháng ở cữ, là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ.
Nguyễn Tinh lườm anh một cái, càng lộ vẻ phong tình:
- Anh thật là chẳng thú vị gì cả.
Trong số những người có mặt ở đó có không ít những chị em đang nhòm ngó Thẩm Tây Thừa. Dù gì diện mạo của anh cũng rất nổi trội trong số đó, lại thêm cả mấy sự tích của anh thời trẻ cho đến thành tựu đạt được hiện tại, cho dù là trên phương diện nào cũng đủ để khiến cho không ít chị em phải dòm trước ngó sau.
Ban đầu, bọn họ còn ôm tâm lý điều tra kĩ lưỡng vì luôn cho rằng Nhân Nhân xuất thân không danh giá, chắc chắn tính cách cũng sẽ tầm thường. Lại thêm vừa mới sinh con chưa được bao lâu, chưa thể khôi phục lại được vóc dáng. Ai cũng hiểu là, tuy làm mẹ là điều vĩ đại, nhưng vừa mới sinh con xong, nhan sắc cũng cứ thế tụt dốc không phanh. Vốn là bọn họ còn muốn xem kịch hay nhưng ai ngờ được lúc này đây họ lại được chiêm ngưỡng cặp chân thẳng tắp thon dài của Nhân Nhân, hết nhìn đến làn da trắng sứ lại nhìn sang khuôn mặt của cô.
Mọi người đều cảm thấy bị cụt hứng...
Tại sao mà một người vừa mới sinh em bé lại có thể đẹp hơn những người như họ chứ ?
Đây rõ ràng là muốn tát vào mặt họ mà.
Những con người ngồi đây trong mắt người ngoài tuy chỉ là những kẻ vô tích sự ,chỉ biết tiêu tiền như cỏ rác. Nhưng trên thực tế là những kẻ sống cuộc sống hào môn đều không phải là kẻ ngốc. Thẩm gia oai phong lẫm liệt, uy lực của Thẩm Tây Thừa trên thương trường cũng không phải là chưa nghe qua. Cho dù là trong qua khứ Giản Nhân Nhân xuất thân thế nào, thân phận ra sao, những điều này đều không quan trọng. Quan trọng là hiện nay cô ta là vợ danh chính ngôn thuận của Thẩm Tây Thừa.
Vợ chồng là nhất thể, hơn nữa là bây giờ họ lại đã có em bé, mối quan hệ lại càng vững chắc hơn.
Cho dù trong lòng có nghĩ thế nào, nhưng để tồn tại được trong giới này điều đầu tiên là phải biết học cách giấu mặt nạ để làm người. Những người này đối xử với Giản Nhân Nhân vô cùng nhiệt tình, ngược lại làm cho cô không biết nên theo ai.
Không ai muốn đắc tội với Thẩm Tây Thừa cũng như Thẩm gia, vậy nên, bọn họ có điên mới tỏ vẻ không vui với vị Thẩm phu nhân này. Ai mà không biết, uy lực của Thẩm gia là dũng mãnh nhất.
Trong suốt bữa tiệc, Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa không rời nhau một tấc nào.
Giản Nhân Nhân thấy mấy mỹ nữ mặc áo tắm đang thả dáng bên hồ bơi,còn cả mấy cô người mẫu đang diễn show nội y nữa, bất giác suýt xoa:
-Tống Thần đúng là biết hưởng thụ mà.
Còn không phải sao.
Cô cũng muốn hôm sinh nhật có thể mời được những tiểu thịt tươi mặc quần bơi đến dự, cũng muốn mời cả đám bạn bè thân thiết đến góp vui, nhưng...lão thịt héo nhà cô chắc sẽ không đồng ý đâu, vì thế chỉ nên dừng lại ở suy nghĩ thôi.
Thẩm Tây Thừa liếc sang cô một cái, không nói không rằng.
Nguyễn Tinh ngồi ngay bên cạnh đang có ý định châm lửa:
- Ông xã nhà cậu lúc còn trẻ còn biết chơi, biết hưởng thụ hơn ấy.
Lô Thù Nhiên khẽ ho một tiếng:
- Đừng có nói xấu trước mặt vợ người ta như thế, thế có khác nào nói vợ chồng chúng ta không biết bảo nhau.
Giản Nhân Nhân thấy Thẩm Tây Thừa nhìn cô, ngay lập tức nói với giọng nghiêm túc:
- Chị Tinh, câu này của chị không đúng rồi, cái gì mà lúc còn trẻ chứ. Tây Thừa rõ ràng là vẫn đang trẻ, vẫn còn đang rất phong độ.
Vợ chồng nhà họ đúng là đồng nhất từ trong ra ngoài, đặc biệt là rất biết bao che cho nhau.
Lô Thù Nhiên chắp hai tay vào:
- Thẩm huynh, bái phục bái phục.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã khiến cho vợ và chồng cùng đồng lòng nhất trí, đúng là đáng nể mà.
Có thể là do tâm trạng tốt, Thẩm Tây Thừa cũng chắp hai tay vào:
- Thất kính, thất kính.
Giản Nhân Nhân đưa mắt nhìn về phía hồ bơi. Thấy các mỹ nam mỹ nữ đang ôm ấp nhau, thấy vẻ mặt đắc ý của Tống Thần, lại nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc, nho nhã của Thẩm Tây Thừa, cô lắc đầu rồi đáp :
- Trước đây bố Mặc Mặc chắc chắn không như vậy.
Từ Tây Thừa bây giờ đã biến thành bố Mặc Mặc...
Tự dưng có bước nhảy vọt này làm cho trên môi Thẩm Tây Thừa lộ ra ý cười, anh cũng nhìn sang Tống Thần. Một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
- Cậu ta là đồ đệ đã được anh dạy dỗ mà thành đấy.
Ngừng một lát anh lại bổ sung thêm một câu:
- Đồ đệ thấp kém như vậy, anh có chút không muốn nhận đây.
Thẩm Tây Thừa cho dù là trong lúc hoang đường nhất cũng sẽ không chơi phụ nữ theo đúng nghĩa như vậy
Có thể lắm chứ, lúc đó có biết bao chuyện hứng thú bày ra trước mặt anh như vậy, anh đều phớt lờ không quan tâm.
Lúc bà Thẩm và bà Giản quay lại trung tâm hậu sản thì thấy trong phòng chỉ còn có cô y tá đang chăm sóc Mặc Mặc, hai người lớn kia không biết đã đi đâu mất rồi.
Cô ý tá nhẹ nhàng trả lời:
-Thẩm tiên sinh đã đưa Nhân Nhân ra ngoài rồi, nói là có việc rất quan trọng.
- Thằng bé này! - Thẩm phu nhân đầy một bụng tức:
- Nó đúng thật là không hiểu chuyện, Nhân Nhân còn nhỏ tuổi không hiểu thì đã không nói, nó đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, còn không biết phụ nữ trong tháng quan trọng đến mức nào sao? Đúng là làm càn mà!
Bà Giản lại quay ra an ủi:
- Thôi đi vậy, hai đứa nó cũng đã ra ngoài rồi, đành gọi điện cho chúng nó bảo về sớm một chút. Con bé Nhân Nhân có lẽ là bí bách quá nên Tây Thừa mới không đành lòng mà dẫn nó ra ngoài chơi thôi.
Hai bà mẹ tất nhiên là ngoài mặt sẽ tỏ ra trách cứ con mình nhiều hơn.
Mặc Mặc sớm đã thức rồi, giờ vẫn chưa ngủ, bà Thẩm và bà Giản đều bước tới, nhìn đứa bé tội nghiệp mà than:
- Bố mẹ đều đã đi ra ngoài mà không đem mình theo, có biết chưa?
Em bé mới sinh có thể là không cách nào nhìn rõ ngũ quan của từng người nhưng thằng bé đó rất thông minh, có thể phân biệt ra được mùi của mẹ nó.
Đại khái là khi không ngửi thấy mùi của mẹ nó, Mặc Mặc đáng thương sẽ bẹt cái miệng ra, giả vờ khóc oa oa, chính là vì muốn đòi mẹ. Từng tiếng từng tiếng một như đang muốn trách cứ bố mẹ nó thật nhẫn tâm, bỏ mặc bé mà ra ngoài chơi một mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...