Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Thẩm Tây Thừa hơi nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Sau khi đưa Giản Nhân Nhân về nhà, Thẩm Tây Thừa không lập tức đi ngay mà ngồi lại trong xe. Anh cầm điện thoại lên, lật danh bạ tìm chuyên gia. Tống Thần bạn bè nhiều, có lẽ cũng có hiểu biết về mảng này. Anh bèn gọi thẳng cho Tống Thần.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
– Ồ! Tôi không nhìn nhầm đó chứ, cậu mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi thế này?
Thẩm Tây Thừa đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho mình, điều này làm Tống Thần vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra.
– Giúp tớ liên hệ chỗ chụp ảnh cưới. Bất kể là văn phòng hay công ty miễn đẹp là được, càng nhanh càng tốt.
Tống Thần rất ngạc nhiên, Thẩm Tây Thừa hỏi chỗ chụp ảnh cưới làm gì. Anh trêu chọc:
– Chuyện này không thành vấn đề, có điều lẽ nào là cậu kết hôn hả?
Thẩm Tây Thừa im lặng một lúc rồi nói:
– Phải, tôi sắp kết hôn.
Tống Thần thực sự không dám tin vào tai mình, dù lúc này đang dùng bữa với đám bạn chiến hữu, anh vẫn vội vã bỏ ra ngoài hành lang tìm một nơi yên tĩnh rồi hỏi lại:
– Cậu đang nói đùa đúng không? Cậu muốn kết hôn? Với ai?
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tống Thần cũng hiểu rõ Thẩm Tây Thừa sẽ không đem chuyện này ra làm trò đùa, cậu ta đâu có nhàn rỗi đến vậy.
Trước đây mối quan hệ giữa họ rất tốt, dù gì cũng lớn lên bên nhau, tuy mấy năm gần đây thời gian qua lại ngày càng ít đi nhưng vẫn có thể coi nhau là bạn bè.
– Cậu không quen đâu
Thẩm Tây Thừa không định dây dưa chuyện này.
– Bạn bè cậu nhiều, ngày mai cho tôi số điện thoại của mấy nhiếp ảnh gia, dạo này đang bận chuẩn bị chụp ảnh cưới.
Tống Thần vẫn thấy nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khiến Thẩm Tây Thừa đồng ý kết hôn?
Anh ta tiếp tục dò hỏi lần nữa:

– Gấp vậy à, không phải ăn cơm trước kẻng rồi đấy chứ?
Thẩm Tây Thừa nghĩ đến lời bà nội đã dặn rằng mang thai chưa được 3 tháng thì không thể nói ra ngoài, như vậy không tốt cho đứa trẻ.
Tuy chỉ là những lời mê tính nhưng đây là bảo bối của Thẩm gia, có kiêng thì cũng có lành.
– Không phải. – Anh nói dối mà mặt tỉnh bơ.
– Được rồi, là người nhà cậu mai mối phải không? Chắc cũng là người trong giới rồi, cậu nói cho tôi biết cô ấy là ai để tôi đến bái lạy vị đại thần này mới được.
– Đợi đến ngày cưới thì cậu sẽ biết ngay thôi.
Thấy Thẩm Tây Thừa giấu kĩ như vậy Tống Thần biết có hỏi thêm cũng không hỏi ra được kết quả gì nên đáp lại:
– Quả là đáng thương mà! Tôi còn tưởng cậu sẽ kiên trì tìm bằng được tình yêu đích thực của đời mình cơ đấy, đây chắc chắn là cái bẫy của gia đình cậu có đúng hay?
– Bẫy? - Thẩm Tây Thừa một tay nắm chặc vô lăng, trên mặt không có biểu cảm gì.
– Không phải.
Tống Thần chép miệng một cái.
– Thế cậu vì yêu nên mới kết hôn à?
Sao có thể như vậy được?
Anh ta quen Thẩm Tây Thừa nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy Thẩm Tây Thừa thích một người phụ nữ nào, có một khoảng thời gian anh còn nghi ngờ về giới tính của cậu ta nữa...
– Đúng vậy. – Thẩm Tây Thừa trả lời.
Tống Thần sờ vào tai mình, cả khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
– Cậu nói thật à, chính xác là vì yêu nên mới kết hôn?
– Đúng vậy.
– Tôi càng muốn diện kiến cô ấy hơn đấy! Chắc tôi phải chắp tay kính lễ mới bày tỏ hết được lòng ngưỡng mộ của tôi với cô ấy mất.

– Đừng phí lời nữa, ngày mai gởi cho tôi số điện thoại liên lạc.
Nói xong câu này, Thẩm Tây Thừa ngắt luôn điện thoại.
Nghe tiếng máy tút tút vọng lại, Tống Thần bẻ các khớp ngón tay, nghĩ thầm trong lòng. " Nhất định phải điều tra ra đối tượng khiến Thẩm Tây Thừa đồng ý kết hôn, nếu không thì làm sao thỏa mãn lòng hiếu kì này được..."
Vốn dĩ ông bà Giản muốn đưa Giản Nhân Nhân cùng về, nhưng Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa vội đi chụp ảnh cưới nên vợ chồng họ đành trở về trước.
Trước lúc về còn cẩn thận dặn dò hai đứa xong việc phải về quê ngay, nhân lúc cái bụng còn chưa nhìn rõ lắm phải mau chóng quay về gặp mặt họ hàng.
Thẩm Tây Thừa biết Giản Nhân Nhân không thích chụp ngoại cảnh cũng không muốn ra nước ngoài, nên đã bàn bạc với bên nhiếp ảnh chọn những nơi có phong cảnh đẹp ở ngay Đế Đô để chụp.
Bây giờ thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, chụp ảnh cưới vào thời điểm này là thích hợp nhất.
Để kịp thời gian, Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa sau khi tiễn ông bà Giản về quê liền tất bật chuẩn bị chụp ảnh cưới. Chụp ba kiểu trong nhà, ba kiểu ngoại cảnh. Đối với người nhà họ Thẩm mà nói, chụp ảnh kiểu này là quá tầm thường, đến cả bà Thẩm cũng có ý kiến.
– Theo tôi thì nên ra nước ngoài chụp, như vậy Nhân Nhân cũng có thể tranh thủ thư giãn.
Thẩm Tây Thừa mở lời đáp:
– Công việc của con rất bận, không có thời gian ra nước ngoài.
Sao có thể thành thật như vậy chứ, Thẩm phu nhân cẩn thận nhìn sang Giản Nhân Nhân, phát hiện cô không hề tỏ ra tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn đang thầm trách sao con trai không biết nói chuyện như vậy chứ?
– Vậy thì đi thành phố khác chụp, ra bờ biển cũng đẹp lắm.
Thẩm Tây Thừa: – Không đi, bận lắm.
Thẩm phu nhân: –..........
Trong lúc Thẩm Tây Thừa ra ngoài nghe điện thoại, Bà Thẩm dịu dàng nắm lấy tay Giản Nhân Nhân  khuyên nhũ cô:
– Nhân Nhân, con đừng chấp nhặt với thằng bé đó! Trước đây nó cũng chưa từng trải qua mối tình nào nên không biết cách ăn nói, đợi lát nữa mẹ sẽ mắng cho nó một trận. Chuyện chụp ảnh cưới này làm sao để đàn ông quyết định được, con nói xem con muốn chụp ở đâu?
Giờ thì Giản Nhân Nhân đã nhìn Thẩm Tây Thừa với một con mắt khác rồi.

Rõ ràng là chính cô không muốn chụp bên ngoài, anh lại biến mình thành người xấu trước mặt Thẩm phu nhân. Chuyện gì cũng đổ lên đầu anh, người như anh đúng là hiếm có mà.
– Không sao, nghe theo anh ấy là được rồi ạ.
Ấn tượng của Thẩm phu nhân đối với Giản Nhân Nhân bây giờ rất tốt, ngoại trừ gia thế ra thì cái gì cũng tốt, hơn nữa với tình hình hiện nay của Thẩm gia căn bản không cần dùng hôn nhân của Tây Thừa để kết đồng minh.
Bà vỗ nhẹ vào tay Giản Nhân Nhân rồi lại thở dài một cái:
– Mẹ biết con phải chịu thiệt thòi rồi! Yên tâm, những điều này mẹ đều ghi nhận, sau này sẽ bù đắp gấp đôi cho con.
Giản Nhân Nhân:.....
Bây giờ cô trong mắt Thẩm phu nhân có lẽ là rất đáng thương.
Bởi vì Thẩm Tây Thừa rất cố chấp, Thẩm phu nhân chẳng có cách nào có thể thay đổi được quyết định của con trai nên cuối cùng cũng chốt lại sẽ chụp ngay tại Đế Đô
Hôm chụp ảnh cưới nắng ấm chang hoà, bầu trời trong xanh. Trần Bội cũng đi đến phụ trách chăm sóc Giản Nhân Nhân. Trong lúc giúp cô mặc váy cưới, Trần Bội còn cảm khái:
– Đúng là sự đời khó lường! Không ngờ là lại cậu sắp gã cho Thẩm Tây Thừa rồi, quả thực là không ai đoán được mà. Làm thế nào đây, cứ nghĩ đến giây phút cậu làm Thẩm phu nhân là tớ không nén được xúc động!
Trong mắt người ngoài, có thể gả vào Thẩm gia vậy thì quả thực là một bước lên tiên rồi.
Con người Thẩm Tây Thừa vốn đã xuất sắc, Thẩm gia lại có quyền có thế, chỉ cần gả vào nhà họ đã một bước thành Thẩm phu nhân. Khi đó tha hồ mà hưởng vinh hoa phú quý, đây còn không phải là một bước lên tiên sao?
Có biết bao nhiêu minh tinh ngày ngày chải chuốt từ đầu đến chân chỉ mong được gả vào hào môn kia kìa!
Giản Nhân Nhân khẽ mím môi, có lẽ nếu đứng ở vị trí của người ngoài cuộc có lẽ cô cũng sẽ cho rằng đây là cuộc hôn nhân không còn gì tuyệt vời hơn. Chỉ có điều, người trong cuộc lại là cô, cũng chỉ mình cô mới biết bên trong ấm lạnh ra sao. Những lời này cô không thể nói được với ai, có nói ra thì người khác cũng sẽ cho là cô tỏ vẻ.
Trần Bội và Giản Nhân Nhân là bạn tốt nhiều năm nay, vốn cứ tưởng bản thân đã quen với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này nhưng vào khoảnh khắc Giản Nhân Nhân mặc váy cưới bước ra, Trần Bội vẫn không khỏi sửng sờ.
Đó là một khuôn mặt đẹp thoát tục đến phụ nữ còn phải ngưỡng mộ.
Cho dù có dùng từ hoa mỹ nhất để hình dung về cô cũng không khoa trương chút nào.
Thời gian gần đây Giản Nhân Nhân được chăm sóc tốt nên có béo lên một chút nhưng thật ra trông người vẫn rất gầy, lúc cô mặc kiểu váy cưới ôm ngực, đứng từ góc nhìn của Trần Bội có thể thấy chiếc váy ôm chặc lấy vòng eo thon thả, phía trên để lộ xương quai xanh tinh tế, cho dù không đeo trang sức vẫn đẹp đến mê hồn.
Chiếc cổ dài thanh mảnh dịu dàng, đích thị là chiếc cổ thiên nga mà tất cả phụ nữ đều mong ước cộng với dáng vẻ thanh tú khiến khí chất tăng lên vài phần.
Trong mắt của Trần Bội, Giản Nhân Nhân hoàn toàn có phong thái của một Thẩm phu nhân tương lai.
– Nhân Nhân, bây giờ tớ đã hiểu vì sao Thẩm Tây Thừa lại muốn lấy cậu rồi.
Trần Bội nói chắc như đinh đóng cột:

– Tớ đảm bảo anh ta cưới cậu không chỉ vì đứa bé trong bụng cậu đâu.
Nghe đến câu này, Giản Nhân Nhân như bị chọc cười, đáp lại:
– Sao có thể vậy chứ?
Cô không hề ngây thơ, có thể những người đàn ông khác có thể rung động bởi khuôn mặt này nhưng Thẩm Tây Thừa thì không như vậy. Mỗi lần anh nhìn cô, ánh mắt đều rất bình thản, không có lấy một tia rung động. Hơn nữa thời gian cô và Thẩm Tây Thừa sống chung không lâu, cô không hề cho rằng bản thân mình có đủ sức hút để khiến người đàn ông sắc đá này rung động.
Trần Bội nói ra suy nghĩ của mình:
– Sao lại không thể chứ? Nhân Nhân, cậu nghe tớ nói này, nếu cậu đã lựa chọn kết hôn với Thẩm Tây Thừa vậy thì hãy sống hoà hợp với anh ta! Tớ cảm thấy anh ta không phải là người xấu! Với địa vị của anh ta, cho dù muốn có con, anh ta cũng sẽ có nhiều cách để đạt được. Nhưng giờ anh ta đồng ý chịu trách nhiệm, đồng ý kết hôn với cậu, không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Cho dù là cặp tình nhân đang yêu nhau đi chăng nữa, tình cảnh người phụ nữ có thai còn người đàn ông muốn chối bỏ trách nhiệm vẫn đầy ra kia kìa. Nhân Nhân, tớ biết cậu chưa thích ai bao giờ, có lẽ Thẩm Tây Thừa cũng như vậy, nếu đã như thế hai người các cậu chắc chắn sẽ  có một ngày trở thành cặp vợ chồng ân ái, yêu thương nhau thực sự.
Giản Nhân Nhân nhẹ nhàng ngắt lời cô:
– Được rồi, không nói nữa chúng ta phải ra ngoài rồi.
Cặp vợ chồng ân ái?
Cho dù có thể vun đắp chút ít tình cảm cũng đã rất tốt rồi, không phải cô suy nghĩ bi quan mà vốn dĩ cô và Thẩm Tây Thừa vốn là người không cùng một thế giới. Kể cả đứa bé trong bụng cô là sợi dây liên kết hai người đi chăng nữa cũng không thể phủ nhận một điều, cô và anh không hợp.
Thẩm Tây Thừa đã thay xong bộ vest nhưng vẫn đeo cặp kính gọng vàng cũ.
Giản Nhân Nhân cảm thấy khí chất nho nhã lúc này khiến anh không hề giống một thương nhân mà có phần giống học giả hơn.
Lúc Trần Bội cùng với Giản Nhân Nhân bước ra, đúng lúc Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên ghế sofa chờ cô, nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên nhìn qua đây.
Bản thân con người ta có vô vàng cảm xúc khác nhau, có đôi khi những cảm xúc đó không thể cảm nhận bằng mắt thường.
Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau.
Trong mắt người ngoài, hai người không hề giống đôi vợ chồng sắp cưới.
Một người từ đầu đến cuối đều rất điềm tĩnh thản nhiên.
Một người lạnh lùng bình tĩnh, không hề có chút thẹn thùng vui sướng trên gương mặt.
Trần Bội vẫn luôn quan sát Thẩm Tây Thừa, khi nhìn thấy sắc mặt không bộc lộ chút sắc thái kinh ngạc nào khiến cô thất vọng cùng cực.
Đến cô hôm nay còn cảm thấy Giản Nhân Nhân xinh đẹp vô cùng mà Thẩm Tây Thừa lại có thể điềm tĩnh được đến vậy, có thể thấy anh ta không động lòng dù chỉ là một giây.
Dù được sống trong một gia đình giàu có và quyền thế nhưng không có tình yêu của người đàn ông liệu có sống được những ngày thoải mái không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui