Nguyên tắc chung là cần có người nhà của người c.h.ế.t chứng kiến khi giải phẫu thi thể. Nhưng những người nhà đến lúc này thường không phải là người thân thiết, chủ yếu là người thân thiết không chịu nổi kích thích này.
Lần này đến là anh trai ruột của Lữ Tiểu Phụng, Lâm Linh sợ anh ta sẽ khó chịu khi nhìn thấy hiện trường, cô liền nói: "Chúng tôi sắp giải phẫu rồi, nếu anh không nỡ nhìn, thì cứ đứng xa một chút, ở đây chờ là được."
Nam thanh niên không lên tiếng, nhưng cũng không đi theo, rõ ràng không thể trực tiếp nhìn thấy em gái mình bị mổ bụng.
Khoảng hai tiếng sau, quá trình giải phẫu cơ bản đã kết thúc. Những công việc thu dọn sau đó Lâm Linh và pháp y Kỳ không định tham gia nữa, để pháp y Chu tự làm là được.
Báo cáo giám định cuối cùng phải chờ kết quả kiểm tra bệnh lý và chất độc mới có thể đưa ra, nhưng kết quả giải phẫu thực tế đã có thể chứng minh, người c.h.ế.t là bị người ta dùng khăn giấy ướt bịt mũi miệng mà chết.
Sau khi mổ xong, cả hai đều khá đói, pháp y Kỳ nói: "Gần hai giờ chiều rồi, chúng ta đi thôi, lát nữa tôi dẫn cháu đến quán ăn, quán đó khá ngon, hơn ăn cơm hộp ở đây. Vừa hay thuận đường, ăn xong có thể quay về chi đội."
Lúc đói Lâm Linh không kén ăn, có cơm là được, nên cô lập tức đồng ý. Ngay lúc đó, Cố Từ và những người khác cũng kết thúc công việc điều tra, Lâm Linh bảo Từ Diệc Dương lái xe đi đón bọn họ, vài người cùng nhau quay về thành phố.
Xe chạy ra khỏi khu vực Hoàng Hải, vào khu vực Lịch Sơn, pháp y Kỳ chỉ vào một con đường bốn làn xe gần đó, bảo Từ Diệc Dương: "Lái xe vào đó, chạy khoảng mười lăm mét là đến. Quán đó là quán ăn Quảng Đông, món ăn rất tinh tế."
"Pháp y Kỳ, tôi từng đến quán đó, đồ ăn đúng là ngon, nhưng lượng thức ăn quá ít. Ví dụ như há cảo, một phần không có mấy cái, một mình tôi có thể ăn hết bảy tám phần. Chúng ta nhiều người như vậy, phải tốn kha khá tiền đó? Tiền vượt quá mức, chi đội sẽ không chi trả đâu."
Giờ đây, Diêu Tinh cũng tiêu tiền do mình kiếm được, chi tiêu không còn hào phóng như trước nữa, cũng biết tính toán khi tiêu tiền.
Pháp y Kỳ cười cười, "Không cần phải lo lắng chuyện này, hôm nay là tôi mời mọi người đến đây, tôi sẽ trả tiền, không cần báo cáo. Cứ thoải mái ăn, không no thì gọi thêm."
Được người khác mời, Diêu Tinh và Cố Từ rất vui. Bọn họ làm việc trong đơn vị, ngày nào cũng ăn căng tin, cứ xoay vòng vòng có mười mấy món, lại luôn một vị, thật sự hơi ngán.
Đồ ăn ngon nhất là thứ có thể an ủi lòng người, bữa ăn này rất vui vẻ. Cố Từ ăn hết một phần há cảo, nói với Lâm Linh: "Cô giáo, vào mùa hè năm ngoái, em và Diêu Tinh đã từng đến con đường này, chỗ đây toàn là cửa hàng bán đồ câu cá, lần trước Diêu Tinh mua cần câu ở đây."
Lâm Linh lặng lẽ nghe, lúc này có một người trong quán che mũi nhìn xung quanh: "Mùi gì vậy? Sao hôi thế?"
Anh ta vừa nói, những người xung quanh cũng mơ hồ ngửi thấy, mọi người đều tìm kiếm nguồn gốc của mùi này. Một nhân viên phục vụ trong quán đi đến, nhanh chóng xác định được mục tiêu: đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Nhân viên phục vụ nhíu mày, nói: "Tiểu Hạ, cậu về quán của cậu ăn đi, mùi trên người của cậu quá lớn, mùi gì vậy? Cái này sẽ làm khách chạy đi."
Anh chàng trẻ tuổi không vui, "Không phải, tôi mới ngồi xuống, sao lại đuổi người? Tôi có mua một ít A Ngụy*, không cẩn thận dính mùi thôi..."
*A Ngụy là một loại cây thảo sống lâu năm, cuống lá dẹp bao thân cây, hoa nhỏ màu vàng, lá chẻ, cao khoảng 0,6 – 1m.
Thân cây chứa mủ, mủ sẽ tiết ra ngoài khi rạch lớp vỏ và ngưng kết lại thành những khối hình lớn – nhỏ không đồng đều. Mủ này, có mùi hôi đặc trưng. Đây cũng chính là dược liệu được sử dụng để làm thuốc chữa bệnh.
Cuối cùng, anh chàng trẻ tuổi vẫn bị nhân viên phục vụ khuyên đi, sau đó nhân viên phục vụ giải thích với khách hàng xung quanh: "Mọi người không cần lo lắng, mùi đó là mùi cây A Ngụy, A Ngụy là một vị thuốc, câu cá cũng có thể dùng. Chúng tôi sẽ mở cửa sổ thông gió ngay, xin lỗi, đã gây phiền phức cho mọi người."
Nghe nói là vị thuốc, mọi người đều yên tâm, miễn là không phải những thứ kinh khủng thì được. Vì vậy, khẩu vị của mọi người không bị ảnh hưởng, nhanh chóng khôi phục việc ăn uống.
Lâm Linh lần đầu tiên nghe đến từ này, cô ấy hỏi Diêu Tinh: "Bọn họ nói là thứ gì vậy? Cậu biết không?"
Diêu Tinh nuốt một ngụm cháo, nói: "Ừm, cái này em biết, cây A Ngụy, a (阿) trong từ dì (阿姨), ngụy (魏) trong từ Ngụy Tấn (魏晋), đúng là một vị thuốc, là một thứ giống như nhựa cây. Ở nước ta, chỉ có Tây bộ mới có."
"Tuy nhiên, sản lượng ở đó cũng ít, đôi khi phải nhập khẩu từ nước ngoài."
Cố Từ ngạc nhiên nói: "Tôi thường xuyên đi theo bà nội đến hiệu thuốc lấy thuốc, sao tôi chưa từng thấy loại thuốc này? Nghe cũng chưa từng nghe."
"Cậu chưa từng nghe cũng bình thường mà, loại thuốc này khá là lạ, có thể trị bệnh tiêu hóa, một số người dùng để chữa bệnh dạ dày. Thông thường các hiệu thuốc không bán, chỉ có hiệu thuốc lớn mới có thể mua được, ở đây thì có cửa hàng bán đồ câu cá bán thứ này, dùng để câu rùa, cây cá rất hiệu quả."
Diêu Tinh giảng giải cho mọi người, lại ăn hết một đĩa, mới bỏ đũa xuống, tỏ vẻ đã no.
Pháp y Kỳ đi thanh toán, mọi người đứng dậy, cầm đồ lên xe về chi đội.
Khoảng bốn giờ chiều, La Chiêu gọi điện cho Lâm Linh và lão Khâu, thông báo cho bọn họ đi cùng đội đến hiện trường đường Tân Hối.
"Tiểu Lâm, hang ổ ở đường Tân Hối đó, chúng tôi đã cử người đi thăm dò sơ bộ, lại theo dõi nửa ngày, hai người kia vẫn chưa xuất hiện, có lẽ bọn họ đã biết đồng bọn bị bắt, có thể sẽ không trở lại hang ổ nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...