Ba mẹ Ôn Hữu Bằng nhìn nhau qua nước mắt, sau đó ba Ôn Hữu Bằng nói: "Đồng chí, các anh có gì cần hỏi, chúng tôi nhất định sẽ nói."
"Lúc trước các người từng phản ánh, Ôn Hữu Bằng đi đến đường Văn Hóa là để gặp bạn. Các người biết bao nhiêu về người bạn này?"
"Họ tên, tuổi tác, đơn vị công tác, địa chỉ nhà, chiều cao cân nặng ngoại hình, nói càng chi tiết càng tốt."
Hai vợ chồng nhìn nhau, ba Ôn Hữu Bằng do dự một chút mới nói: "Đồng chí, các anh có phải nghi ngờ, con trai tôi bị người bạn này hại c.h.ế.t không? Chuyện này... Chuyện này không thể nào?"
"Tại sao các người lại nghĩ như vậy?" Chi đội trưởng Hứa hỏi.
Ba Ôn Hữu Bằng nói: "Người bạn này là con gái, hai đứa nó có quan hệ rất tốt, tôi cũng không biết hai đứa nó có yêu đương hay không, nhưng tôi nhìn vào thì có vẻ như vậy."
Chi đội trưởng Hứa:...
Lâm Linh cũng sững sờ, trước đó bọn họ đều cho rằng người bạn này là đàn ông, có lẽ là do suy nghĩ chủ quan, luôn cho là người sử dụng vật cứng đánh vào gáy nạn nhân, dẫn đến gãy hộp sọ là đàn ông.
Liệu người này có phải là phụ nữ không?
Lâm Linh nghi ngờ về điều này, từ dấu chân còn lại trong căn nhà thuê của Ôn Hữu Bằng, cô xác định người vào nhà là đàn ông, chẳng lẽ người này không phải là người bạn mà ba mẹ Ôn Hữu Bằng nói?
Chi đội trưởng Hứa sững sờ một lúc, nhưng không vì thế mà từ bỏ manh mối này. Anh ta vẫn tiếp tục hỏi về người này. Cuối cùng, mẹ của Ôn Hữu Bằng cung cấp một thông tin:
"Tôi nghe con trai tôi nói về người này, nói tên là Triệu Hoan, nhà ở trấn Đào Hoa. Tôi tưởng con trai có bạn gái rồi, còn đưa cho nó ba nghìn tệ để mua quà cho bạn gái..."
Trấn Đào Hoa? Triệu Hoan?
Nếu địa điểm thực sự chỉ giới hạn trong trấn Đào Hoa, thì người này rất dễ điều tra. Hơn nữa, hiện nay hộ khẩu trong tỉnh đã được kết nối mạng, chỉ cần có tên, cũng dễ dàng kiểm tra.
Chi đội trưởng Hứa lập tức cử người đi kiểm tra thông tin hộ khẩu của người này, bản thân anh ta thì ở lại phòng thẩm vấn, tiếp tục hỏi một lúc. Cho đến khi không hỏi được gì hữu ích nữa, anh ta mới cho ba mẹ Ôn Hữu Bằng rời đi.
Lúc này, cảnh sát hình sự đi kiểm tra hộ khẩu trở về, vừa nhìn thấy Chi đội trưởng Hứa liền nói: "Trấn Đào Hoa có ba người tên Triệu Hoan. Một người là bé gái, 11 tuổi, đang học tiểu học. Một người là phụ nữ đã kết hôn, hiện 32 tuổi, có hai con. Người cuối cùng là nam thanh niên, 28 tuổi, chưa kết hôn."
Chi đội trưởng Hứa lập tức ra lệnh: "Chia thành hai nhóm, mời hai 'Triệu Hoan' trưởng thành đến đây, khi đi nhớ chú ý đừng để ảnh hưởng đến người xung quanh."
Đến khoảng ba giờ chiều, một nhóm người dẫn theo người phụ nữ đã kết hôn tên Triệu Hoan về trước.
Cô ấy vừa vào, Chi đội trưởng Hứa liền nhận ra, người phụ nữ này chắc chắn không phải người bọn họ đang tìm.
Cô ấy cao khoảng một mét sáu hai, trong số phụ nữ trưởng thành ở Trường Ninh, không tính là cao, nhưng cũng không tính là thấp. Chỉ là chiều cao này, chênh lệch khá lớn so với khoảng một mét bảy mà Lâm Linh phán đoán. Cỡ giày cô ấy cũng không đúng với phán đoán, nhìn giống như cỡ 36. Chân không lớn cũng được đi, nhưng nhìn chung cơ thể cô ấy không khỏe lắm, trông không giống người đi đào mộ.
Người phụ nữ tên Triệu Hoan này vừa vào, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Chi đội trưởng Hứa biết bọn họ đã tìm nhầm người, liền ra hiệu cho nữ cảnh sát an ủi người phụ nữ này, rồi mới nói: "Cô tên là Triệu Hoan phải không?"
"Vâng, vâng. Đồng chí, tôi không làm gì cả, tôi cũng không ra ngoài, ngày nào cũng ở nhà chăm con, sao lại bắt tôi đến đây?"
"Chỉ là muốn tìm hiểu tình hình thôi, không có việc gì đâu, đừng lo lắng." Chi đội trưởng Hứa cũng hiểu tâm lý sợ phiền phức của người dân thường, lập tức giải thích.
Nữ cảnh sát bên cạnh cũng an ủi vài câu, người "Triệu Hoan" này mới thở phào nhẹ nhõm, trông không còn sợ hãi nữa.
Chi đội trưởng Hứa biết người này có thể loại trừ, liền để cấp dưới đưa người về.
Nam "Triệu Hoan" còn lại đến chi đội vào lúc ba giờ rưỡi chiều.
Gã vừa vào, Chi đội trưởng Hứa và mấy cảnh sát hình sự đều ngồi thẳng lưng.
Người này cao một mét bảy, không béo, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tóc ngắn... Ngoài kiểu tóc ra, các đặc điểm khác đều trùng khớp với lời Lâm Linh nói.
Không chỉ vậy, dáng đi của người này cũng giống với lời Lâm Linh nói...
Chi đội trưởng Hứa nhìn người đàn ông bị cảnh sát bắt tay kéo vào, trước tiên hỏi một cảnh sát hình sự dẫn gã về: "Sao lại mất nhiều thời gian như vậy? Đi đâu tìm người?"
Cảnh sát hình sự ấy lấy tay che cánh tay, hít một hơi, trông cánh tay khá đau.
"Chúng tôi đến đó, tên này đang chơi với chó trong sân, nhìn thấy chúng tôi liền quay người chạy. Trấn Đào Hoa thuộc quyền quản lý của Trung Châu, chúng tôi không thường xuyên đi qua đó, không quen thuộc địa hình, đuổi theo nửa tiếng mới bắt được."
Chi đội trưởng Hứa nghe xong, trong lòng nghĩ Triệu Hoan này chắc chắn có vấn đề, nếu không thì sao gã lại chạy?
Người này bày ra một dạng khinh thường, bị cảnh sát bắt vẫn tỏ ra ngang ngược. Chi đội trưởng Hứa "hừ" một tiếng cười lạnh, nói: "Triệu Hoan phải không?"
Người này không nói gì, Chi đội trưởng Hứa bảo cảnh sát hình sự bên cạnh: "Còn khách sáo gì nữa? Lấy dấu vân tay, dấu chân của tên này, đem đi đối chiếu."
"Tìm thêm một đôi giày da nữ cỡ 39, xem tên này có thể mang vào được không."
Nghe đến cỡ giày này, sắc mặt Triệu Hoan đột nhiên thay đổi.
Chi đội trưởng Hứa nắm bắt được sự thay đổi biểu cảm này, càng khẳng định, người này rất có thể chính là kẻ đã g.i.ế.c hại Ôn Hữu Bằng.
Anh ta cử người đi đưa Triệu Hoan về, còn để lại vài người ở trấn Đào Hoa đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...