[ Ting!
Một người con muốn trưởng thành thì sự tiếp bước của cha mẹ là không thể thiếu.
Kích hoạt nhiệm vụ tùy chọn đặc biệt:
Kí chủ hãy trở thành hậu thuẫn tốt nhất cho con cái của mình!
Là nơi để chúng tựa vào mỗi khi gặp khó khăn
Cố lên- một vùng Thái Sơn vững chắc!
Phần thưởng nhiệm vụ: ???
Kí chủ có lựa chọn tiếp nhận?
Có Không ]
Lại có nhiệm vụ mới a, mà còn là tùy chọn đặc biệt!
Không cần suy nghĩ Lục Huy chọn tiếp nhận
Phần thưởng chưa biết có khả năng là vượt qua tầm hiểu biết của hắn nhưng,
Là một người cha, Tiểu Thanh Trúc là con gái hắn, Lục Huy cũng muốn nhìn xem nó trưởng thành, bảo vệ nó khỏi khó khăn nguy hiểm, làm chỗ dựa tinh thần mỗi khi còn bé buồn
Kiếp trước là cô nhi, tuy ba nuôi đối với hắn rất tốt nhưng tình cảm cũng không trọn vẹn
Kiếp này, hắn không chỉ có sức mạnh lại ban cho hắn thêm một người con gái, tuy không phải ruột thịt nhưng hơn cả ruột thịt
Lục Huy không muốn Tiểu Thanh Trúc phải sống trong cơ cực, không được tận hưởng niềm vui gia đình
Hắn cũng biết con bé muốn có mẹ nhưng lại không bao giờ biểu lộ buồn bã trước mặt hắn, luôn nở nụ cười
Những tiếng nói ríu rít, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc đó hắn không muốn con bé chỉ vì những điều vô nghĩa mà bị đánh mất đi
Cho nên a, việc của con là chỉ cần sống vui vẻ, còn lại cứ để ta gánh vác!
Tâm tình có chút biến động, Lục Huy cũng không để ý Vạn Linh Hoàng triều báo thù hay không, cũng mặc kệ chưởng quỹ run lẩy bẩy, hắn vẫn ngồi nguyên trong tửu lâu cùng còn gái vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Hoàng cung Vạn Linh Hoàng triều, đại nội, một tiếng khóc thảm thiết vang lên
" Bệ hạ, Hoàng Bách hoàng tử đã bị người ta sát hại, tiểu nữ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không cứu Hoàng tử khỏi độc thủ của đối phương! Đều trách ta thực lực yếu kém a!" Người này vừa khóc vừa đấm ngực dậm chân vô cùng đau thương — QUẢNG CÁO —
Bất ngờ, đó lại là cô gái vừa ra tay cứu giúp Hoàng Bách lại vừa truyền âm khuyến cáo cho Lục Huy
" Cái gì? Bách Nhị đã chết?" Hoàng đế có chút giận mình giận dữ từ trên long ỷ đứng lên,
Hoàng đế cũng không tính già, chỉ độ khoảng trung tuần, chùm râu dưới cằm càng thêm già dặn, tuy tức giận nhưng cũng không mất ủy nghiêm
Có thể thấy hắn đã tôi luyện trên cương vị này rất nhiều năm.
" Đúng vậy thưa bệ hạ, là tiểu nữ tận mắt nhìn thấy nhưng lực bất tòng tâm" Cô gái khẽ lấy ống tay áo lau khoé mắt
" Có biết là người phương nào làm?" Hoàng đế có chút trầm ngâm hỏi
Nghe tin con trai chết, hắn ngoài chút tức giận ra cũng không biểu lộ đau buồn cũng không sốt ruột báo thù, có thể ngồi lên chức vị này bản thân thật không đơn giản!
" Tiểu nữ cũng không biết, hắn rất lạ mặt, thủ đoạn rất kì dị" Cô gái này kể lại
Sau khi hỏi một số vấn đề quan trọng, Hoàng đế ra vẻ cho cô lui xuống
Trong đại điện chỉ còn một mình Hoàng đế, một bóng người hiển hiện đằng sau hắn
" Bệ hạ, chuyện này có cần ta xử lý không?" Bóng đen hỏi
" Ngươi nghĩ kẻ dám ra tay trong Hoàng thành của trẫm là kẻ đơn giản sao?" Hoàng đế nghiêm túc hỏi
" Không chỉ thế, khi Hoàng Bách vừa chết cô ta cũng chạy tới, ngươi nghĩ cô ta có ý đồ gì? Hay ngươi nghĩ cô ta tới đây lịch luyện rồi vô tình quen biết tên vô dụng đó là vì tình cảm đơn thuần?"
" Bệ hạ nghi ngờ người là do cô ta phái ra?"
" Cũng không hẳn, thám tử báo về là do Hoàng Bách gây sự với con gái của người đó nên hắn mới ra tay" Hoàng đế chắp tay sau lưng đi qua đi lại nói
" Không lẽ bọn hắn cũng vì chuyện! " Bóng đen chưa nói hết câu đã bị Hoàng đế chặn họng lại
" Chuyện này không nên tùy tiện nhúng tay vào, thực lực chúng ta mạnh nhưng quốc thổ không phải nơi nào cũng mạnh, chiến tranh nổ ra lầm than chính là dân chúng, không bảo vệ được quốc thổ tả làm sao có mặt mũi gặp các đời đế vương chứ, qua loa ứng phó là được!"
" Bệ hạ anh minh!" Bóng đen thán phục
" Được rồi, ngươi đi thăm dò tên kia thử xem, đừng tùy tiện động thủ, tùy trường hợp mà hành sự" Hoàng đế vẫy tay
— QUẢNG CÁO —
" Thế cái chết của Tiểu Hoàng tử điện hạ! "
" Sinh trong nhà đế vương mỗi một hành động đều là đại diện cho mặt mũi hoàng gia, và cũng nên chịu mọi trách nhiệm cho hành vi của mình!" Hoàng đế lạnh lùng quyết tuyệt nói
Mỗi người một hoàn cảnh, thân bất do kỉ.
Hoàng cung, một gian phòng nào đó,
Nơi đây đã giăng đầy trận pháp: Cách âm, cảnh báo, phòng ngự,! đều đủ cả
Mấy trận pháp này tuy lực chống đỡ không cao nhưng có thể cảnh báo ngăn cản một số người xâm nhập hay nghe lén
Trong phòng cũng không có gì, một bàn một ghế và một chiếc giường gỗ nhỏ
Một người đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ - đó chính là cô gái kia
Cô lúc này đã đổi một thân trang phục mới, váy dài tuy đơn giản nhưng thêu thêm đồ án hoa sen vàng, không mộc mạc mà chỉ thấy thánh khiết thoát tục- Bách Liên Cung đạo phục!
Cô gái sau khi đã sửa sang mới trịnh trọng lấy ra một tấm truyền âm ngọc giản, thông thường truyền âm ngọc giản chỉ có thể truyền trong phạm vi trăm dặm nhưng ngọc giản này đã được đại năng dùng đại pháp lực tế luyện, lưu lại một tia thần thức, chỉ cần ở trong cùng một không gian dù bao xa cũng có thể truyền âm được.
Khẽ truyền linh lực, một ảnh chiếu nhàn nhạt hiện lên, từ từ ngưng thực thành một bóng dáng mông lưng
Dù không nhìn rõ dụng nhan nhưng từ hình bóng ta vẫn có thể cảm nhận được đây nhất định là một mĩ nhân
Bóng người mở miệng, thanh âm lanh lảnh
" Khê Nhi, chuyện có tiến triển gì không?"
" Sao vừa gặp nhau sư tôn lại hỏi chuyện công việc a? Khê Nhi thật sự rất nhớ người, người biết đồ nhi suốt ngày phải giả vui đùa thân thiết với tên Hoàng tử háo sắc đấy có bao nhiêu cực khổ không?" Khê Nhi vừa kể lể vừa bày ra vẻ mặt đáng thương.
" Nói chuyện chính" Vị sư tôn này khẽ gắt một tiếng nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cưng chiều
" Hì hì, con đùa chút thôi, về chuyện bí mật mà Vạn Linh Hoàng triều cất giữ thì không có tin tức gì, những người trong hoàng cung đều rất khó tiếp cận, chỉ có tên Hoàng Bách là dễ lừa nhưng hôm nay tên Hoàng Bách đó vừa bị giết, người biết giết hắn là ai không?" Khê Nhi làm vẻ mặt giảo hoạt
" Ngươi còn dám thừa nước đục thả câu, lần sau ngươi về không cho rời cung nữa" Vị sư tôn nửa đìa nửa thật nói
Lần này Khê Nhi hoảng thật rồi, không được rời cung chi bằng giết luôn nàng cho rồi, với bản tính của nàng nán lại hoàng cung một thời gian như vậy đã là rất kiên nhẫn rồi, lại thêm con ruồi suốt ngày vo ve bên cạnh, may thay là nó chết rồi
" Hừ, người không vui chút nào, người giết hắn có khả năng là người mà sư phụ nhờ con lưu ý, đây là hình dạng của hắn, nhìn rất giống, nhưng cũng không hiểu sao dù đã tận mắt gặp nhưng con vẫn không thể vẽ ra hắn thật hoàn chỉnh?" Khê Nhi có chút khó hiểu hỏi — QUẢNG CÁO —
Dung nhan của Lục Huy nàng vẫn nhớ nhưng khi dùng pháp lực vẽ ra lại trở nên có chút mơ hồ không rõ ràng
" Có lẽ vì tu vi của hắn hơn xa con, ít nhất là Xuất Khiếu kì, đến xuất khiếu Nguyên Anh hoàn toàn trưởng thành, có thể thoát li thể xác ngao du thiên địa, được thiên địa chỉ lực tẩm bổ nên con muốn vẽ hắn cũng chịu sự hạn chế
Còn đến Hoá Thần không chỉ Nguyên Anh mà đến cả thân thể đều có biến đổi về chất, mỗi lần đột phá lại là một lần thăng hoa, khoảng cách giữa tiểu cảnh giới xách biệt như trời và đất, nói chung là con không tưởng tượng được đâu"
" Đa tạ sư tôn giảng dạy, mà người chắc là Hoá Thần Kì a?"
" Ừ, bây giờ ta là Hoá Thần sơ giai, tính theo niên kỉ ta như vậy cũng được coi là Thiên kiêu, Vân Khê thiên phú của con còn tốt hơn ta cho nên con cũng phải cố gắng đừng làm mất mặt sư tôn!" Vị sư tôn khẽ căn dặn.
" Vâng, sư tôn!"
" Ngươi cũng nhanh chóng về cũng đi, chơi đùa như thế cũng đủ rồi"
Lại về cung, ta ở bên ngoài còn chưa chán a, làm sao đây, làm sao đây
Linh quang loé lên
" Hì hì, sư tôn để đệ tử đi thám thính tin tức mà người cần tìm a?" Khê Nhi lân la hỏi
Bóng dáng sư tôn nghe vậy khẽ lay động, trầm mặc một chút rồi khẽ nói
" Không cần, ngươi nhanh chóng hồi cung đi"
Vân Khê nghe vậy khẽ ỉu xìu nhưng cũng không dám trái mệnh
Trước lúc bóng dáng sư tôn tan biến cô như nghe được tiếng buồn man mác
" Là ngươi sao! "
Ảo giác sao? Hay người sư tôn nhờ tìm là người yêu cũ của sư tôn, đứa bé đó có khi nào là tên đó ngoại tình rồi bỏ sư tôn mà trong tiểu thuyết ngôn tình thế gian hay nói? Hay là!
Sư tôn vùng trộm sinh con với tên đó? Nhưng nhìn hình dáng đứa bé đó cũng không giống lắm a!
Vân Khê bát quái nghĩ đến mọi khả năng, sư tôn xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, không gần nam sắc, cây già nở hoa a!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...