Cuối cùng cũng đợi được hết buổi học.
Uyên Dương vui vẻ cất sách vở rồi chạy ra cổng trường chờ Nhật Nguyên.
Cậu cũng nhớ anh muốn chết!
Một lúc sau, một chiếc Mercedes màu đen đậu trước cổng trường.
Nhận ra là xe anh, cậu ngay lập tức bước đến chiếc xe, mở cửa đi vào trong xe một cách rất tự nhiên.
Trong xe, Xạ Nhật Nguyên mặc bộ vest lịch lãm, tay đeo đồng hồ đính kim cương lấp lánh.
Anh lên tiếng, giọng mười phần ôn nhu :
" Em chờ lâu chưa? "
" Em cũng mới chờ thôi à! " Uyên Dương vừa thắt dây an toàn vừa hỏi : " Bây giờ mình đi đâu thế? "
" Rồi em sẽ biết! " Xạ Nhật Nguyên tỏ vẻ bí ẩn, rồi lái xe rời đi.
Chu Khải Vân vừa tan làm, đi ra đã thấy Trịnh Uyên Dương leo lên một chiếc xe.
Chiếc xe này khác hoàn toàn với chiếc xe hàng ngày tài xế đến đón cậu, cũng khác với chiếc cậu từng tự mình lái đến.
Không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một nỗi thất vọng.
Chắc là hôm nay tài xế đổi xe khác thôi mà, nhỉ!?
Uyên Dương trên xe nhiệt tình bắt chuyện với Nhật Nguyên như thỏa nỗi nhớ mong bao ngày không gặp mặt, anh cũng nhiệt tình đáp.
Một chốc, chiếc xe đã dừng tại một nhà hàng nổi tiếng với những món ăn truyền thống của nước nhà.
Trong lúc Uyên Dương còn đang ngắm nghía nhà hàng thì Nhật Nguyên đã nhanh chóng ra mở cửa xe cho cậu.
Hai người cùng nhau vào nhà hàng.
Nhà hàng này thiên về yên tĩnh, khách hàng sẽ được phục vụ trong phòng riêng.
Theo chân lễ tân, Uyên Dương vừa đi vừa ngắm nghía, không để ý rất nhanh đã đến nơi.
Ở đời trước cậu chưa bao giờ đi ăn ở nhà hàng nào như thế này!
Vào phòng, Nhật Nguyên rất ga lăng đã giúp cậu cởi balo và áo khoác treo lên, còn giúp cậu kéo ghế nữa.
Uyên Dương thầm nghĩ anh ấy cũng tinh tế quá đi, đúng kiểu bạn trai tiêu chuẩn.
Phục vụ đưa menu lên.
Uyên Dương sáng mắt.
Món nào nhìn cũng rất tuyệt! Cậu mới nhìn đã nuốt nước miếng ừng ực.
Sau một lúc cậu lên tiếng :
" Cho món A, B, C,....!nha! " Uyên Dương vừa gấp quyển menu lại đưa cho phục vụ vừa quay sang : " Nhật Nhật, anh không chọn món sao? "
" Không cần, em ăn gì anh ăn nấy! "
Uyên Dương vui vẻ chấp thuận.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, hai người nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
Uyên Dương cậu giờ mới để ý, Xạ Nhật Nguyên bình thường đã rất đẹp trai, lúc cười lên lại càng đẹp hơn, như gió xuân nhẹ nhàng ấm áp vậy.
Cậu ngơ ngẩn ngắm nhìn anh mà không để ý anh cũng đang nhìn lại cậu.
" Uyên Uyên à, có phải anh rất đẹp trai không? "
" Phải, rất hợp gu em! "
Chợt nhận ra mình vừa nói gì, Uyên Dương ngại ngùng gãi gãi mũi, mặt mũi ửng đỏ cả lên.
Thật sự quá xấu hổ rồi! Sao có thể nói thẳng ra như vậy chứ!
Biểu tình này trong mắt người kia thật sự rất đáng yêu.
Nhật Nguyên cong cong mắt cười :
" Nếu như vậy thì em phải giữ anh cho thật chặt đó! "
" Điều đó là đương nhiên! "
Một người như Xạ Nhật Nguyên, nhiều người ước còn không được! Chắc chỉ có tên Địch Mộng Y kia mới không chịu thôi!
Thấy phản ứng của cậu, anh phì cười.
Dễ thương chết đi được!
Phục vụ mang món ăn lên.
Anh đợi cậu động đũa rồi mới ăn.
Đúng là nhà hàng nổi tiếng, rất ngon nha! Uyên Dương hai mắt híp híp lại tỏ vẻ hài lòng, hai má căng phồng thức ăn, hệt như một chú hamster đang gặm hạt vậy.
Nhìn một màn này trái tim Nhật Nguyên đập bình bịch, thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn Xạ tổng lạnh lùng băng giá vậy thôi chứ anh là một người rất thích những thứ đang yêu nha!
Uyên Dương thấy anh vẫn chưa gắp gì thì hỏi :
" Nhật Nhật, đồ ăn không hợp khẩu vị của anh hả? "
" Không, rất ngon! " ( Nhưng anh muốn ăn em hơn! )
Uyên Dương ( Tào lao, anh đã gắp miếng nào đâu mà khen ngon! )
Nghĩ nghĩ, Uyên Dương gắp lấy miếng thịt cá mềm, đưa tới miệng anh :
" Cá này làm rất ngon đó, anh ăn thử đi! "
" Ừm! "
Nhật Nguyên ăn miếng cá mà Uyên Dương gắp, thầm nghĩ thật ngon.
Hai người ăn trong vui vẻ.
Tầm 1 tiếng sau, Nhật Nguyên đưa Uyên Dương về.
Trước khi Uyên Dương vào nhà, anh lưu luyến nắm tay cậu lại, giọng thành khẩn :
" Có thể ôm một chút không, Uyên Uyên! "
" Được! "
Hai người ôm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương!
Tầm 1 phút, hai người tiếc nuối tách ra.
Uyên Dương chào tạm biệt anh rồi vào trong nhà.
Còn anh, vẫn đứng đấy mãi cho đến khi thấy Uyên Dương đã vào nhà rồi mới rời đi.
Một màn này không may lọt vào mắt của Thái Anh đang đứng trên ban công nói chuyện với người yêu.
Haizzz! Em trai anh lớn thật rồi!
" Anh Anh! "
" Dạ vâng em nghe...."
Uyên Dương về phòng, vẫn lưu luyến chiếc ôm vừa nãy.
Hay là mình không tắm nữa? Không được, không được ở bẩn như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...