Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Trận chiến này không chỉ là trận chiến có quy mô lớn nhất giữa Thổ Phiên và Đại Khang trong gần một trăm năm nay mà cũng là trận chiến mà Gada đã công khai sức mạnh vũ trang để gây áp lực.
Nếu thua, không chỉ có Cửu công chết có thể sẽ chết mà tất nhiên Đại Khang còn phải cống nạp cho Thổ Phiên nữa.
Với tình thế bây giờ của Đại Khang, nói không chừng còn gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn đến diệt quốc.
Vì vậy thái độ chiến đấu của Cửu công chúa mới kiên định như vậy.
Kết quả chiến dịch này quan trọng như vậy, xảy ra ở ngay
cổng thành Tây Xuyên, mà Khánh Hâm Nghiêu lại không hề phái binh đến chỉ viện.
Có thể nói là đã không làm tròn trách nhiệm một cách nghiêm trọng!
Cửu công chúa không chém anh ta, còn cho anh ta một cơ hội để giải thích, đã là rất niệm tình rồi.
Nếu là lão hồ ly ở trong triều thì đã sớm mượn cớ này, tìm ra hàng trăm lý do rồi.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu xuất thân là võ tướng, cũng thực sự cảm thấy hổ thẹn. Anh ta không giải thích gì, chỉ cúi người xuống thấp hơn.
“Thần thất trách, mong điện hạ trách tội!”
“Không cần vội trách tội ngươi, dù sao ngươi cũng không chạy thoát được! Bây giờ ta muốn biết lý do là gì?”
Giọng điệu của Cửu công chúa trở lên nặng nề: “Khánh đại nhân, chẳng lẽ ngươi lại không biết trận đánh này quan trọng như thế nào sao?”
“Thần biết tội!”
Khánh Hâm Nghiêu lập tức quỳ xuống đất.
“Ca, huynh đừng chỉ nói biết tội thôi nữa, nhanh nói lý do là gì đi!"
Khánh Mộ Lam thấy Cửu công chúa đã thực sự tức giận rồi, vội vàng thúc giục ca ca.
Dứt lời còn nháy mắt với Kim Phi. Nhưng Kim Phi lại giống như không nhìn thấy. Nếu Khánh Hâm Nghiêu kịp thời tới chỉ viện, nói không
chừng đã sớm đẩy lùi được Đan Châu rồi. Nhân viên hộ tống cũng sẽ không bị thương vong nhiều như vậy.
Nếu không phải Kim Phi biết rằng làm như vậy không hề có một chút lợi ích nào cho Khánh Hâm Nghiêu thì y đã muốn đạp cho anh ta hai cái rồi.
Còn cầu xin cho anh ta ư? Sao có thể chứt
Mà Kim Phi cũng rất muốn biết vì sao Khánh Hâm Nghiêu lại không đến chỉ viện.
“Hồi bẩm điện hạ, thần phát hiện thấy Đan Châu tập kết binh lực, bèn lập tức dẫn binh ra khỏi thành. Nhưng Đan Châu lại cho người ngăn cản, phá hỏng cầu treo”.
Khánh Hâm Nghiêu bất lực giải thích: “Cây cầu vốn có của sông Hộ Thành đã bị phá hủy. Thần không còn cách nào khác, chỉ đành đi vòng tới cửa thành Bắc!”
Kim Phi và Trương Lương nghe vậy, đồng thời bừng tỉnh.
Đổi lại bọn họ ở vị trí của Đan Châu, cũng không thể trơ mắt nhìn Khánh Hâm Nghiêu rời thành đi chỉ viện được.
Cơn giận của Cửu công chúa cũng hơi dịu lại, lạnh lùng nói: “Khánh đại nhân, ngươi đã làm lỡ thời cơ. Sau trận chiến, †a sẽ thượng tấu đúng sự thực lên phụ hoàng. Xử tội như thế nào, sẽ do phụ hoàng tự mình định đoạt. Đứng dậy đi!”
“Tạ ơn điện hạ!”
Khánh Hâm Nghiêu lúc này mới đứng lên, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ.
“Ca, huynh đừng trách Vũ Dương nói lời tàn nhẫn. Lần này huynh thực sự suýt chút nữa đã làm lỡ việc lớn rồi đấy”.
Khánh Mộ Lam vừa giúp Khánh Hâm Nghiêu phủi đất trên quần áo, vừa giúp Cửu công chúa giải thích.
“Ta biết, Vũ Dương mắng vậy là đúng. Lần này là lỗi của ta, đáng lẽ ta nên đoán ra được Đan Châu sẽ ngăn cản ta qua sông để sớm chuẩn bị biện pháp đối phó”.
Khánh Hâm Nghiêu lắc đầu, nói: “Dù sao ta mười mấy tuổi đã bị cha ném vào quân doanh, cũng có thể xem như là cựu binh rồi. Kết quả khi mà thực sự giao tranh, lại bị Đan Châu khống chế ở khắp nơi”.
Kim Phi đứng ở một bên nghe Kim Phi nói vậy, khẽ gật đầu.
Người này cái khác không nói, nhưng thái độ nhận sai cũng rất được.
€ó sai thì nhận, chịu đòn vẫn đứng nghiêm, so với những. người luôn tìm lí do kia thì hơn nhiều rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...