Khi Cửu công chúa lệnh cho ông ta chất lương thực đã giấu sẵn lên thuyền, Ngụy Đại Đồng đã nghĩ đến điểm này.
Do có năng lực tổ chức mạnh mẽ, khi Kim Phi và Cửu công chúa xuống núi thì người dân đã bät đầu bốc dỡ lương thực từ trên thuyền xuống.
Đến đêm tầm 8, 9 giờ, dưới sự bảo vệ của nhóm người Kim Phi, Cửu công chúa đã đến núi Mao Nhi.
"Tội thần Mạnh Thiên Hải, bái kiến điện hại"
Mạnh Thiên Hải dẫn theo một toán tướng lĩnh đứng chờ dưới chân núi.
Nhìn thấy Cửu công chúa, một đám tướng lĩnh đều quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Cop q𝓾a cop lại, 𝒕rở lại 𝒕ra𝗻g chí𝗻h ++ Tr𝑈m Tr𝓾𝓎e𝗻.𝐯𝗻 ++
Khánh Hâm Nghiêu phái bọn họ đến núi Mao Nhi là để ngăn chặn đại quân Thổ Phiên, tranh thủ thời gian để bá tánh rút lui.
Cũng là để tranh thủ thời gian chuẩn bị giữ thành.
Thế nhưng bọn họ chẳng thể bảo vệ được nổi một ngày thì bị đại quân Thổ Phiên phá tan trạm canh giữ, khiến cho bá tánh xung quanh không kịp chạy đi.
Tội danh này đã đủ để bị chém đầu rồi.
Mạnh Thiên Hải thực sự thấy hổ thẹn, cũng lo Cửu công chúa sẽ giết anh ta tại trận.
"Tạm thời giữ đầu của các ngươi trên cổ, nếu tiếp theo còn hèn nhát không dám chiến đấu, làm hỏng thời cơ thì cứ tính từ chức bách phu trưởng trở lên, toàn bộ chém đầu cả nhà! Binh lính dưới quyền toàn bộ gia nhập quân Bắc Cương, vào đội tiên phong!"
Trước đây Ngụy Đại Đồng thỉnh tội, Cửu công chúa không hề tiếp lời.
Nhưng nay rõ ràng Cửu công chúa đã thực sự tức giận, lời nói ra cực kỳ lạnh lùng.
"Rõ!" Mạnh Thiên Hải dập đầu xuống đất: "Điện hạ yên tâm, lần này dù cho có chết trận, tội thần cũng tuyệt đối không lui về phía sau một bước!"
"Nể tình các ngươi đã kề vai sát cánh cùng Hâm Nghiêu ca bấy nhiêu năm, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!"
Cửu công chúa hất cằm, lạnh giọng nói: "Lần này phản công, các ngươi làm tiên phong, nếu có thể hoàn thành mục. tiêu chiến lược mà ta và Kim tiên sinh định ra, ta sẽ thượng tấu phụ hoàng, giữ lại mạng cho các ngươi!"
"Đa tạ điện hạ!"
Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh quỳ đăng sau cùng dập đầu tạ ơn.
Kim Phi nhìn bóng dáng của Cửu công chúa, cũng khẽ gật đầu.
Không hổ là Cửu công chúa có thể đấu tay đôi với đám cáo già trên triều đình, chiêu thức ban ân phát uy cũng thi triển rất lưu loát.
Chỉ trong vài câu nói mà đã khiến Mạnh Thiên Hải và các tướng lĩnh khác phải khiếp sợ, song lại thắp cho họ hy vọng sống sót.
Thế này thì chẳng phải sợ đám Mạnh Thiên Hải không nghe lơi.
Tướng sĩ núi Mao Nhi đã bị đói liền mấy ngày, hiện giờ đã có lương thực, trước hết là phải bắc nồi nấu cơm.
Chẳng mấy chốc đã thấy mùi cơm thơm thoang thoảng khắp doanh trại.
Ngoài thành Tây Xuyên, Đan Châu cũng liên tiếp nhận được tin tức núi Mao Nhi.
Ban đầu là Hari và A Vượng chạy đến báo cáo là cầu đá sông Kim Mã bị mất, Hari còn nói lại chuyện chiến đội giáp đen.
'Thế nhưng Đan Châu lại không tin rằng Đại Khang lại có quân đội tinh nhuệ đến thế, cho rằng Hari đang lấy cớ lấp liếm vì đã thua trận cầu đá.
Sau đó gã rất nhanh lại nhận được tin núi Mao Nhi bị mất, Sanchi bị hai toán chiến đội giáp đen không biết từ đâu ùa ra chém chết.
Đan Châu cảm thấy khiếp sợ vô cùng, lập tức phái rất nhiều lính trinh thám và mật báo đi tra xét xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, lại càng có tin tình báo chỉ tiết hơn được liên tiếp dâng đến tay gã.
Bấy giờ Đan Châu mới biết, Sanchi trúng kế của địch nhân, khiến cho 3000 binh lính Thổ Phiên bị nước cuốn trôi.
Chiến đội giáp đen cũng thực sự tồn tại, hơn nữa sức chiến đấu cũng mạnh mẽ hệt như Hari đã thuật lại.
Chỉ là số người không được nhiều như Hari đã nói mà thôi, phần lớn trong đám người mặc đồ đen đó đều là dân chạy Đại Khang nạn cải trang.
"Công chúa Đại Khang này đúng là không đơn giản!"
Đan Châu năm tình báo trong tay, mày nhíu chặt lại.
Phương thức chiến đấu của thế giới này cũng lạc hậu y như việc luyện kim loại và dệt vải, đa phần các cuộc chiến đều là địch và ta đôi bên điều binh mã ra, sau đó kiếm một mảnh đất trống đánh xáp lá cà, bên nào không gượng được nữa thì thua.
Như Khánh Hoài dẫn dụ ky binh Đảng Hạng đi lòng vòng trong núi cũng đã được coi là cao thủ thống quân rồi.
Đan Châu đánh trận nửa cuộc đời, thế mà cũng là lần đâu tiên gặp được đối thủ lợi dụng nước lũ để đối phó kẻ địch.
"Tướng quân, kẻ chúng ta cần phải đề phòng không phải là công chúa Trần Văn Nhi, mà chính là kẻ tên Kim Phi”.
Một ông lão để râu dài đi vào trong lầu chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...