Kim Xuyên đến Thổ Phiên quá gần, nếu có thể, y cũng không muốn nhìn thấy Đại Khang và Thổ Phiên đánh nhau.
Nhưng chuyện này đã ảnh hưởng đến lợi ích giữa hai nước, không, thậm chí còn liên quan đến Đảng Hạng.
Một Nam tước Thanh Thủy như y chẳng có nổi thái ấp, quả thật không nghĩ ra được Cửu công chúa tìm y giúp gì nữa.
“Bọn ta đã bắt được một nhóm thám tử Thổ Phiên, khi thẩm vấn thì biết được người Thổ Phiên đã bắt đầu nghiên cứu cách đối phó với nỏ hạng nặng và máy bắn đá từ lâu, nghe nói rất có hiệu quả.
Người Thổ Phiên chiến đấu nhiều năm, dũng mãnh hơn người Khiết Đan và Đảng Hạng, giờ họ đã nghiên cứu cách đánh bại cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, quân ta tác chiến với Thổ Phiên thì cơ hội thắng không cao”.
Advertisement
Cửu công chúa nói: “Tiên sinh, ta biết tiên sinh có một loạt vũ khí còn mạnh hơn cả cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá. Vũ Dương xin tiên sinh hãy vì lợi ích của người dân Thục Xuyên, vì lợi ích thịnh vượng của Đại Khang, chi viện số vũ khí này cho Tây Xuyên”.
“Sao người biết?”, nghe thế, Kim Phi giật mình.
Về phương diện vũ khí, triết lý của Kim Phi luôn là trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và phát triển một thế hệ.
Thế nên cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá quả thật không phải vũ khí mạnh nhất trong tay y.
Advertisement
Y đã làm ra vũ khí sắc bén hơn, hơn nữa còn lén chế tạo được một lô, cất giấu ở nơi sâu nhất trong nhà kho sau núi.
Nhưng tin tức này chỉ có y, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và mấy người Mãn Thương biết thôi.
Sao Cửu công chúa lại biết?
Kim Phi vô thức ngẩng đầu lên nhìn Khánh Mộ Lam.
Sau đó lại phủ nhận suy nghĩ này, vì Khánh Mộ Lam cũng không biết.
Nói rồi, Cửu công chúa cứ nhìn chằm chằm Kim Phi.
Nhìn thấy phản ứng của Kim Phi, không khỏi thở phào, xảo quyệt nói: “Tiên sinh đừng nhìn Mộ Lam tỷ, không phải tỷ ấy nói cho ta biết đâu, là Vũ Dương đoán được”.
“Đoán?”
“Đúng thế, tiên sinh làm gì cũng rất thận trọng, lúc đầu đồng ý giao bản thiết kế máy bắn đá cho Khánh Hoài ca rất có khả năng là đã có vũ khí lợi hại hơn rồi, giờ xem ra Vũ Dương đã đoán đúng”, Cửu công chúa khẽ cười nói.
“Điện hạ thật sự rất giỏi nắm bắt lòng người”, Kim Phi cười khổ nói.
Giằng co nữa ngày, mình bị Cửu công chúa lừa.
“Nếu điện hạ đã đoán được thì ta cũng không giấu bệ hạ nữa. Quả thực ta đã phát triển được máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng có uy lực lớn hơn và tầm bắn xa hơn”.
Kim Phi nói: “Nhưng lô vũ khí này không phải là vũ khí được chế tạo trước kia ta đưa bản thiết kế cho Khánh hầu, mà là được phát triển sau khi bản thiết kế bị rò rỉ, ta lo không thể kiểm soát được người Đảng Hạng nên mới nghiên cứu”.
“Tiên sinh cao thượng”.
Cửu công chúa đứng dậy, lại cúi người với Kim Phi, cảm thấy yên tâm.
Nếu Kim Phi đã thừa nhận có lô vũ khí như thế thì có thể nghĩ y đồng ý giao vũ khí ra rồi.
“Tiên sinh yên tâm, Vũ Dương không uổng phí vũ khí của tiên sinh, tiên sinh cần bạc hay khoáng thạch thì có thể đề nghị”.
“Trước tiên đừng nói đến điều này, ta có một thắc mắc muốn hỏi”.
Kim Phi nói: “Thám tử Thổ Phiên mà điện hạ bắt được có nói người Thổ Phiên định đối phó với máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thế nào không?”
“Thám tử này không nói, chắc là không biết thật”, Cửu công chúa lắc đầu.
“Vậy thì điện hạ có thể nói sự thật, có phải thám tử mà điện hạ đang nói là sứ giả Thổ Phiên không?”, Kim Phi nằm trên bàn, nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa.
Đúng là khu vực Xuyên Thục có rất nhiều thổ phỉ, nhưng thổ phỉ cũng không phải kẻ ngốc, không thể không phân biệt được người Thổ Phiên và người Đại Khang.
Biết rõ giết người Thổ Phiên thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, rất ít khi có thổ phỉ giết chúng.
Nếu không lúc đầu sứ giả Thổ Phiên đến kinh thành cũng không thể quay về một cách bình an như thế.
Tây Xuyên giáp với Thổ Phiên, thổ phỉ gần đó chắc chắn biết rõ điều này hơn hết.
Nhưng sứ giả Thổ Phiên lại bị giết, sau đó Cửu công chúa lại nói bắt được thám tử Thổ Phiên.
Kim Phi không thể không nghĩ nhiều.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa, Cửu công chúa cũng không e thẹn như những cô gái khác, mà cũng chăm chú nhìn Kim Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...