Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vạn Vũ Hồng cũng nhìn thấy cảnh tượng này từ khe cửa, tức đến mức đẩy cửa ra sải bước đi vào, nhéo tai đứa nhóc đang ngủ say đó.
“Vạn Hạc Minh! Đệ dậy cho ta”.
Có thể nhìn ra Vạn Vũ Hồng đang nổi giận, nhéo tai đứa nhỏ nhéo nó dậy.
“Ai đấy, buông tay! Đau đau đau!”
Đứa bé bị cơn đau đánh thức, thở phì phò đập vào cái tay nhéo tai mình.
Đánh vài cái mới nhận ra là tỷ tỷ nhà mình, sợ hãi nói: “Tỷ ơi, sao tỷ lại đến đây?”
“Nếu ta không đến cũng không biết đệ ngày nào cũng ngủ trong giờ học”.
Advertisement
Vạn Vũ Hồng tức đến mức trào nước mắt.
Đệ đệ là tất cả hy vọng của cô ấy, lúc đầu khó khăn như thế, cô ấy cũng liều mạng bảo vệ đệ đệ, bây giờ lại nhéo tai đệ đệ đến mức chảy cả máu.
Có thể không tức giận được à? Tiên sinh bận rộn như vậy, cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, thậm chí không có thời gian về nhà lại chạy đến núi Thiết Quán vì đệ đệ, kết quả nó lại ngủ trong giờ học…
Chuyện đã loạn thành như vậy chắc chắn không thể nào tiếp tục lớp học được nữa.
Mấy đứa trẻ khác đều quay đầu lại cười ha ha hóng chuyện.
Advertisement
Giáo viên cũng ngơ ngác.
Mấy năm nay thường không có nhiều người được đi học, nhất là các cô nương từng được đi học lại càng ít, thế nên bình thường ở trên núi, các công nhân nữ rất tôn trọng cô ấy, chưa từng có ai dám gây chuyện ở học đường.
Cuối cùng Vạn Vũ Hồng cũng ý thức được có điều không ổn, vội vàng xin lỗi giáo viên: “Xin lỗi, vừa rồi ta nhìn thấy Vạn Hạc Minh ngủ trong lớp nên không kiềm chế được chạy vào”.
“Tỷ mau buông tay, những kiến thức cô dạy đệ đều biết cả rồi”, Vạn Hạc Minh không phục nói.
“Có biết rồi cũng không thể ngủ trong lớp, cha chúng ta đã nói tôn sư trọng đạo, đệ quên rồi à?”
Vạn Vũ Hồng dạy dỗ.
“Tỷ buông Hạc Minh ra đi, cậu bé thật sự biết làm mà”.
Giáo viên cũng đi xuống khỏi bục giảng, hơi ái ngại nói: “Chữ nó biết còn nhiều hơn ta nữa…”
“Vậy cũng không thể ngủ gật trong lớp, đây là không tôn trọng giáo viên. Nếu cha ta ở đây, chắc chắn sẽ đánh nó”.
Cuối cùng vẫn là Vạn Vũ Hồng thương xót đệ đệ, thấy tai đệ đệ đã chảy máu thì buông tay.
Nhưng lại đánh vào người cậu bé: “Mau xin lỗi cô đi”.
“Xin lỗi cô giáo, ta sai rồi”.
Vạn Hạc Minh không còn cách nào khác bèn cúi đầu xin lỗi giáo viên.
Giáo viên nữ đang định nói gì thì nhìn thấy Kim Phi bước vào từ cửa sau, vội cúi người chào Kim Phi.
Đám trẻ con nhốn nháo vây quanh Kim Phi lên tiếng chào.
“Kim tiên sinh”.
“Kim tiên sinh, cuối cùng người cũng đến rồi, lần trước người vẫn chưa kể hết câu chuyện kia”.
“Phải đó Kim tiên sinh, Na Tra giết Tam thái tử Long Vương, Lão Long Vương có thể đồng ý sao?”
…
Khoảng thời gian Kim Phi ở núi Thiết Quán đó, sau khi ăn cơm tối xong không có việc gì nên đến bãi đất trống hóng mát rồi kể chuyện cho đám trẻ nghe.
Lúc kể chuyện Na Tra, sau khi kể đến đoạn Na Tra giết Tam thái tử thì nhà xưởng đã xây xong, Kim Phi bèn quay về, khiến đám trẻ con bồn chồn, ngày nào cũng trông ngóng Kim Phi đến để kể nốt phần còn lại.
“Bây giờ có việc, tối nay ăn cơm xong đến bãi đất trống, ta kể nốt chuyện Na Tra cho các ngươi”.
Kim Phi cười nói.
Đám trẻ con vui vẻ reo hò.
Ở một bên khác, mẹ Tả Phi Phi – Tả Trương Thị biết tin Kim Phi đến, lập tức chạy đến nhà ăn.
Kéo Tả Phi Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Phi Phi, mẹ nghe nói Kim tiên sinh đến à?”
“Phải ạ, vừa đến”.
“Vậy con còn ở đây làm gì? Sao không đi dạo vài vòng với tiên sinh?”, Tả Trương Thị hỏi.
“Lần này tiên sinh đến để tìm nhóc thiên tài nhà họ Vạn, con đi theo làm gì?”
Tả Phi Phi nắm lấy góc áo nói.
Con gái ở Đại Khang quá nhiều, trên mặt Tả Phi Phi lại có nốt đỏ, muốn giả cho người ta cũng rất khó, mẹ cô ấy vốn dĩ đã hết hy vọng, quyết định hai mẹ con nương tựa vào nhau sống hết đời ở núi Thiết Quán.
Nhưng từ khi nghe nói Kim Phi không quan tâm đến quan niệm mê tín, cưới một yêu ma, tâm tư Tả Trương Thị lại trỗi dậy, cứ kích động Tả Phi Phi chủ động tiếp cận Kim Phi.
Tả Phi Phi không phải kẻ ngốc, cô ấy biết rõ mẹ mình có ý định gì.
Thật ra cô ấy cũng rất thích Kim Phi, nhất là sau khi mấy bài thơ của Kim Phi lan truyền đến núi Thiết Quán, Tả Phi Phi đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, mỗi khi gặp được Kim Phi, cô ấy không khỏi vui mừng.
Nhưng các cô gái ở thời đại phong kiến hết sức thận trọng, Tả Phi Phi nói với Kim Phi vài câu đã đỏ mặt, nào có can đảm tỏ tình?
“Con bớt giả vờ cho mẹ”.