Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Tả Phi Phi mỉm cười nói.

“Cô đi đi”, Kim Phi gật đầu.

Tả Phi Phi dẫn công nhân nữ rời đi.

Nhiều người lên núi như thế, không ít công nhân nữ đều chú ý đến động tĩnh bên này.

Nếu hỏi Kim Phi được mến mộ nhiều nhất ở đâu thì chắc chắn là núi Thiết Quán.

Advertisement

Các công nhân nữ ở xưởng xà phòng thơm một là thịt ngựa bị thổ phỉ bắt, hai là người hậu có thân thế thê thảm, ngày tháng của họ khổ hơn cả người dân bình thường.

Thế nên sự cảm kích của họ với Kim Phi cũng hơn cả người dân làng Tây Hà.

Lúc đầu họ chỉ là tôn trọng Kim Phi, không dám khinh suất, sau đó Kim Phi đến núi Thiết Quán chỉ đạo xây dựng xưởng, tiếp xúc nhiều lần các công nhân nữ nhận thấy Kim Phi rất hiền hòa, cũng rất bạo gan.

Nhất là một vài cô nương bị thổ phỉ bắt đến, họ đã trải qua quá nhiều chuyện, sau khi quen thuộc rồi sẽ dám nói với Kim Phi vài câu trêu đùa.

Advertisement

Thật ra họ biết không có khả năng ở bên Kim Phi, chỉ là cảm thấy dáng vẻ quẫn bách của Kim Phi rất thú vị, cố ý chọc y.


Thấy Kim Phi đến, các công nhân nữ lập tức để việc trong tay xuống, đi đến cổng núi.

“Các tỷ muội mau xem này, Kim tiên sinh đến rồi”.

“Kim tiên sinh, sao lâu như thế mới đến núi Thiết Quán?”

“Đúng đấy Kim tiên sinh, Thái Nhi nhớ người lắm đó”.

“Ngươi còn nói bậy nữa, ta xé miệng ngươi đấy”.

“Tiên sinh tuấn tú như thế, lại có bản lĩnh, nghĩ xem tiên sinh có gì? Ta vẫn muốn giữ thân trong trắng, nếu không buổi tối đã lẻn vào phòng tiên sinh từ sớm rồi”.

“Ngươi lẻn vào không sợ trong chăn của tiên sinh có người à?”

“Có người thì thế nào, bây giờ trời chuyển lạnh rồi, chen chúc cũng ấm lắm”.

“Các ngươi đừng nói nữa, mặt tiên sinh đỏ hết cả rồi”.

“Tiên sinh, người là đàn ông, đỏ mặt gì chứ?”

“Có lẽ là đi đường mệt mỏi, tiên sinh ơi, ta lau mồ hôi cho người”.




Vừa rồi Kim Phi trêu chọc Tả Phi Phi, giờ thì báo ứng đến rồi.

Các công nhân nữ vây quanh Kim Phi, cười hi hi nói.

Càng nói càng trở nên lớn gan.

Thậm chí có người còn động tay động chân.

“Im miệng hết đi, đừng làm loạn nữa, cẩn thận ta trừ tiền lương của các cô”.

Kim Phi đỏ mặt nói.

Sau khi áp dụng dây chuyền sản xuất, mỗi tháng các công nhân nữ ở xưởng luyện sắt đều sẽ được nghỉ ba ngày, có thể tự do hoạt động.

Dù sao họ cũng không biết xây lò thế nào, không biết phủ phấn, không sợ họ tiết lộ ra ngoài.

Mà công nghệ xà phòng thơm lại quá đơn giản, rất dễ bị sao chép, thế nên các công nhân nữ núi Thiết Quán không được phép xuống núi, người bình thường cũng không được phép lên đây.

Chẳng hạn như Nha Lang, đưa các công nhân nữ đến lô cốt chỗ sườn núi thì bị ngăn lại.

Lúc đầu, Kim Phi lo lắng các công nhân nữ sẽ bất mãn nhưng sau khi bảo Uyển Nương hỏi một vòng, các công nhân nữ đều rất hài lòng với tình trạng hiện tại, không ai phàn nàn, nên Kim Phi quyết định tạm thời như thế.

Để bù đắp cho họ, Kim Phi phát tiền lương cho công nhân ở núi Thiết Quán cao hơn xưởng dệt ở làng Tây Hà một chút.

Trên núi còn xây dựng một cửa hàng nhỏ, trong đó có đủ thứ, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài, các công nhân nữ có thể vào cửa hàng mua đồ sau khi được phát tiền lương, cũng có thể tiết kiệm, nếu còn có người nhà ở đây, họ có thể đưa cho người nhà, có người nhà bị bán đi, cũng có thể ứng trước tiền lương chuộc người nhà về.

Dạo gần đây vì việc kinh doanh của xà phòng thơm rất tốt, Kim Phi lại tăng tiền lương cho các công nhân nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui