Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
"Vậy mời điện hạ nhanh chóng đưa ra con số cho ta, để ta chuẩn bị".
Kim Phi nói: "Hơn nữa nếu như quãng đường quá xa, phí vận chuyển có thể sẽ phải tính lại".
"Bổn cung còn ở lại Kim Xuyên một thời gian, ta sẽ nhanh chóng giao số liệu cho tiên sinh, còn về phí vận chuyển, chúng ta sẽ bàn bạc sau", Cửu công chúa đáp.
Trên thuyền lớn bị chìm chất rất nhiều vật tư, nhất định phải vớt lên.
Hơn nữa qua kiếp nạn này, Cửu công chúa cũng muốn đào sâu thêm một chút.
"Có thể", Kim Phi gật đầu đồng ý.
Đại Lưu nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện với nhau liền tiến tới khẽ nói: "Tiên sinh, bên nhà ăn truyền tin tới, bảo món ăn đã được chuẩn bị đủ rồi".
"Điện hạ, chúng ta đi ăn chút gì nhé!"
Kim Phi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa đang lo lắng chuyện chìm thuyền, không có tâm trạng ăn uống.
Nhưng cũng tham quan xong xưởng sản xuất rồi, ở lại đây cũng không có việc gì, nên đành gật đầu đồng ý.
Nhà ăn xưởng muối có hai phòng riêng, đang trong giai đoạn xây sửa lại xưởng muối, Kim Phi thường xuyên ăn trong nhà ăn để bàn việc với quản lý.
Lúc này trên chiếc bàn tròn lớn của phòng riêng được bày biện mười mấy món đang bốc khói nóng hổi.
Không có sơn hào hải vị gì cả, đều là những món ăn ngày thường.
Nhưng phương pháp nấu nướng chủ yếu hiện nay ở Đại Khang là hầm, luộc, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy món xào.
Rau xanh xào xanh biếc khác hẳn với món luộc, lập tức khơi dậy khẩu vị của cô ấy.
"Vũ Dương, Kim tiên sinh đã làm ra một loại nồi sắt mới, có thể tạo ra phương pháp nấu ăn mới, bảo đảm muội sẽ thích".
Khánh Mộ Lam mỉm cười đưa Cửu công chúa vào phòng riêng.
"Ồ, vậy bổn cung phải thử mới được".
Cửu công chúa mặc kệ suy nghĩ rối rắm trong đầu, mỉm cười nói.
"Kim Xuyên chính là vùng đất hoang, không có thứ gì tốt, đây chỉ là mấy món ăn thường ngày thôi, mời người nếm thử!”
Kim Phi chỉ vào ghế chủ tọa, sau đó tự mình ngồi xuống ghế của khách.
Chạy cả ngày, y cũng thấm mệt rồi.
Thời đại phong kiến hà khắc.
Công chúa chưa lấy chồng sao có thể ngồi cùng bàn ăn với đàn ông lạ.
Thấm Nhi trợn trừng mắt, muốn kéo Kim Phi dậy, nhưng bị Cửu công chúa đánh mắt ngăn lại.
Nhưng Kim Phi đã nhìn thấy động tác nhỏ này của Thấm Nhi.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng, cô ấy mỉm cười nói: "Vũ Dương, muội biết ở làng Tây Hà, ta thích thứ gì nhất không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...