Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Lạc Lan cầm lấy túi tiền, hai tay nắm chặt nói: "Nếu như tiên sinh mà biết thì chắc chắn sẽ trừng phạt Lạc Lan, mong điện hạ thương xót Lạc Lan, lấy lại tiền đi ạ!"
"Bổn công chúa trước giờ không có thói quen lấy đồ của người khác!"
Cửu công chúa cũng không thèm quay đầu lại, dẫn người của mình đi thẳng.
Lạc Lan bất đắc dĩ thở dài, đành phải đi theo phía sau, tiễn đám người Cửu công chúa ra đến cửa.
Advertisement
Mãi đến khi xe ngựa rẽ vào hướng khác, mới quay người về.
"Lão Thiết, may mà công chúa điện hạ không so đo tính toán với huynh, nếu không thì huynh xong đời rồi!"
Khi Lạc Lan trở về phòng, Hàn Phong đang dạy cho Thiết Chùy một bài học: "Đây không phải là làng Tây Hà, thích nói gì cũng được, sau này huynh hãy nhớ cho kỹ, đừng rước họa vào thân cũng đừng gây thêm phiền phức cho tiên sinh”.
Advertisement
"Lão Hàn, bình thường ta là người lắm mồm sao? Hôm nay không phải đã bị khiển trách rồi à?”
Thiết Chùy cũng vô cùng sợ hãi!
Nhìn thấy cựu binh bước vào sau lưng Lạc Lan, hắn không khỏi tức giận, chạy tới đá vào người cựu binh vài cú.
"Có phải ngươi gài bẫy ta không? Công chúa điện hạ bước vào phòng mà ngươi cũng không biết thông báo cho ta một tiếng sao?”
"Đội trưởng, Lạc Lan cô nương vừa rồi cũng thấy xe ngựa mà công chúa điện hạ ngồi là một chiếc xe rất bình thường, lúc ta nhận ra thì công chúa điện hạ đã xuống xe ngựa rồi”.
Cựu binh ấm ức nói: "Ta cũng không thể chạy vào phòng trước mặt điện hạ được mà?”
"Vậy ngươi không hét lên thông báo được sao?”
"Lão Thiết, huynh đừng giận cá chém thớt, chuyện này không thể trách người khác được”.
Hàn Phong nói: "Nếu đổi thành huynh đi gác cổng, công chúa điện hạ đã tới nơi, liệu huynh có hét toáng lên được không?”
Vốn dĩ bọn họ không nói gì, nếu cựu binh thật sự hét toáng lên thì e rằng Cửu công chúa sẽ nghi ngờ bọn họ có âm mưu gì đó.
"Được rồi, ta biết ta sai rồi”.
Sắc mặt Thiết Chùy u ám nói với cựu binh: "Đầu to, buổi tối sau khi tan làm, ta mời ngươi đến lầu Phù Dung, xem như ca ca ta xin lỗi ngươi”.
"Ôi, đầu to, ngươi bị đá mấy cú cũng đáng đấy chứ!"
Một cựu binh khác cười nói: "Đội trưởng, hay là huynh cũng đá ta vài cú, buổi tối dẫn ta theo cùng được không?"
"Cút cút cút!"
Thiết Chùy vừa rồi toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sũng.
Sau khi quát mắng mấy tiếng, hắn định quay về thay quần áo, nhưng Lạc Lan đã ngăn lại.
"Thiết Chùy đại ca, Hàn Phong đại ca, vừa hay hai huynh đều ở đây, chúng ta cùng xem công chúa điện hạ đã đưa bao nhiêu tiền, sau này ta còn dễ giải thích với tiên sinh”.
Xà phòng thơm được định giá bởi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, lúc làm sổ sách dễ khớp số với nhau, cũng không ai có thể động tay động chân được.
Trên thực tế, Hắc Đao cũng có giá, nhưng Lạc Lan không có cách nào làm chủ cũng như không thể đoán được việc Cửu công chúa sẽ đưa bao nhiêu.
Lạc Lan rất trân trọng cuộc sống hiện giờ, sợ rằng Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có thể hiểu lầm mình nên muốn mở túi tiền mà Cửu công chúa để lại trước mặt Hàn Phong và Thiết Chùy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...