Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Gặp đại nạn mỗi người bỏ chạy mỗi nơi, còn về ba người Triệu huyện úy liệu có thể thành công hay không thì không liên quan gì đến ông ta.
Người đàn ông chột mắt lau sạch con dao đã đâm trên người Đại Cẩu, sau đó bảo người của mình dùng những ngọn cỏ che lấp vết máu, khi rời đi còn kéo xác Đại Cẩu vào lỗ đen.
Mọi thứ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng trong làn sương mù mỏng manh theo gió.
Advertisement
Lúc này, Triệu huyện úy không hề biết Phùng tiên sinh đã rời khỏi huyện Kim Xuyên. Sau khi trở về nhà, ông ta nhanh chóng mang theo tất cả ngân phiếu trên người. Sau khi trời sáng đã chạy ngay đến nơi thế chấp, lấy cớ cần dùng tiền gấp để thế chấp hết nhà cửa.
Dù sao cũng có tài sản thế chấp, cộng thêm thân phận huyện úy, chưởng quầy cũng không nghĩ gì nhiều đã đưa ngân phiếu cho Triệu huyện úy.
Sau khi thu dọn xong gia sản, Triệu huyện úy cũng không thông báo với người nhà mà đi thẳng từ nơi thế chấp đến doanh trại phủ binh.
Advertisement
Còn bảo người đưa quần áo phủ binh cho hai người kia.
Không phải vì niệm tình cũ, mà Triệu huyện úy hơi lo lắng, nếu không dẫn theo hai người bọn họ thì sẽ gây ra nhiều rắc rối.
Kết quả sau khi đến, Chu lão gia và Bành lão gia nói với ông ta rằng Phùng tiên sinh đã không thấy đâu.
"Ông nói không thấy đâu là có ý gì? Cửa thành đều bị phong tỏa, ông ta còn có thể bay sao?"
Triệu huyện úy giật nảy mình, bản năng mách bảo có gì đó không ổn rồi.
"Ta đã sớm nói tên Phùng tiên sinh chó má này không đáng tin cậy, thế nào hả? Vừa thấy tình thế không ổn đã lập tức chuồn lẹ rồi kìa”.
Chu lão gia thở hổn hển nói: “Lão Bành, tối hôm qua ta đã nói giao Phùng tiên sinh cho Kim Phi và chúng ta bảo bọn thổ phỉ đầu hàng thì nói không chừng Kim Phi sẽ bằng lòng thả chúng ta đi, ông cứ khăng khăng không đồng ý, bây giờ thì hay rồi đấy?”
"Vậy sao ông không đẩy người của ông ra làm con dê thế tội đi?”
Bành lão gia trợn mắt nói: "Hơn nữa, Kim Phi dễ đối phó như vậy sao? Đêm qua chúng ta thuê thổ phỉ lấy mạng hắn, ông cho rằng chỉ cần giao Phùng tiên sinh và đám bọn thổ phỉ cho hắn thì hắn sẽ tha cho chúng ta sao?"
"Bây giờ các ông nói điều này thì có ích gì?"
Triệu huyện úy nổi giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.
"Đại nhân, bây giờ nên làm thế nào?”
Chu lão gia vốn là một người không có chủ kiến, bây giờ hoảng hốt sợ hãi càng cảm thấy đầu óc như một mớ hỗn độn.
Triệu huyện úy xoa trán thở dài, lười quan tâm đến Chu lão gia.
“Đại nhân, thật ra ta nghĩ chắc là Phùng tiên sinh phát giác ra chúng ta muốn ông ta làm con dê thế mạng nên mới bỏ chạy. Nhưng ta đã cẩn thận xem xét kế hoạch của ông ta mấy lần, cũng ổn lắm”, Bành lão gia nói.
"Ổn cái con khỉ, cái khác còn chưa nói, ta dám chắc chắn rằng tên họ Phùng đó tuyệt đối không để lại thuyền cho chúng ta ở núi Yến Quy, đến lúc đó chúng ta chạy đến núi Yến Quy rồi thế nào nữa? Cùng nhau nhảy sông sao?"
Chu lão gia phản đối ngay lập tức.
"Bây giờ nói gì cũng đã muộn, ta cũng đã hạ lệnh rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...