Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Tiên ông Tam về, Kim Phi đi tìm Mãn Thương: “Đưa đầu tàu hỏa tới Hắc Thủy Câu chưa?”

đường thôi!"

“Được” Kim Phi lại dặn Mãn Thương đi chuẩn bị trước các dụng cụ cần dùng khi nghiệm thu.

Sáng hôm sau, Kim Phi dẫn Mãn Thương và Tả Chi Uyên tới Hắc Thủy Câu, tiến hành nghiệm thu đường sắt, gần đây Quan Hạ Nhi rảnh rỗi không có việc gì, cũng gọi cả Nhuận Nương đi góp vui.

Ông Tam và lão trưởng làng đã sớm đợi ở cổng, phía sau bọn họ, là một con đường sắt thẳng tắp, kéo dài tới tận cuối tâm mắt.

“Đây chính là đường sắt à!”


Quan Hạ Nhi mới thấy đường sắt lần đầu, đi qua tò mò nhìn đường sắt dưới chân: “Thảo nào gọi là đường sắt, thì ra là thật sự dùng sắt để trải thành một con đường!”

“Đương gia, con đường này dài bao nhiêu?” Nhuận Nương cũng tò mò hỉ.

“Từ đây tới tận bến tàu Kim Xuyên.” Kim Phi đáp.

“Dài như vậy à?” Nhuận Nương che miệng hô: “Thế phải dùng bao nhiêu sắt?” “Rất nhiều,” Giọng điệu của Kim Phi cũng hơi đau lòng.

Kĩ thuật luyện kim và khai thác quặng lúc trước của Đại Khang quá lạc hậu, mặc dù bây giờ có tiến bộ phần nào, nhưng sắt thép vẫn không đủ dùng, để xây dựng con đường sắt này, rất nhiều hạng mục cần dùng sắt đều bị hoãn lại.

Có điều Kim Phi không hối hận.

“Muốn giàu, phải xây đường trước, mọi sự đầu tư hôm nay, đều vì để tạo ra giá trị lớn hơn trong tương lai!” Kim Phi nói: “Đợi tàu hỏa hoạt động, các ngươi sẽ biết dùng số sắt này là rất đáng!”

“Nhất định là vậy" Quan Hạ Nhi cảm thấy đề tài hồi nãy của Nhuận Nương hơi mất hứng, phụ hoạ với Kim Phi một câu, sau đó chủ động chuyển chủ đề, chỉ vào đường sắt trên đất hỏi: “Ông Tam, nhiều sắt và gỗ như vậy, đều do mọi người trải từng thanh lên à?”

“Đương nhiên rồi,” Ông Tam gật đầu: “Đều do chúng ta cầm từng thanh trải lên đấy!"

“Trời lạnh như vậy, các người chỉ cần nửa tháng đã dùng gỗ và sắt trải ra một con đường dài như vậy, đúng là quá lợi hại!” Quan Hạ Nhi giơ ngón tay cái khen ngợi.


“Đúng là rất lợi hại!” Kim Phi gật đầu theo.

Con cháu Viêm Hoàng xưa nay cần cù, đời trước đã có danh hiệu kẻ cuồng cơ sở hạ tầng, từng tạo ra kỉ lục một ngàn người trải tám mươi tám cây số đường sắt trong nửa tiếng đồng hồ.

So với bọn họ, đội thi công do ông Tam và lão trường làng dẫn dắt có hơn ngàn người, còn thu dọn xong nền đường từ trước, dùng một tháng mới trải xong số đường sắt này, đã cực kì chậm rồi.

Nhưng đội thi công đời trước có nhiều loại thiết bị công trình giúp đỡ, công nhân cũng sở hữu kinh nghiệm phong phú, đám người lão trưởng làng mới xây đường sắt lần đầu, cần phải tìm tòi, tà vẹt và đường ray cũng cần người khiêng tới từng chút một, nửa tháng đã là rất nhanh rồi.

Hai ngày tiếp theo, Kim Phi dẫn Mãn Thương và Tả Chỉ Uyên đi tiến hành nghiệm thu đường sắt rất nghiêm ngặt.

Ông Tam và lão trưởng làng thật sự không ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, cũng không qua loa, tất cả đoạn đường bị kiểm tra ngẫu nhiên đều đáp ứng chất lượng xây dựng mà Kim Phi yêu cầu.


“Ông Tam, trưởng làng, mọi người có thể nghỉ về nhà ăn tết rồi!”

“Chúng ta đi rồi có người tới trộm sắt thì làm sao?” Lão trưởng làng nói: “Nếu không thì để đội hai về trước, đội một chúng ta ở lại đây trông coil”

Với Đại Khang bây giờ, sắt thép vẫn là tài nguyên cực kì quý giá, trong thời gian thi công, có mấy lần từng xuất hiện chuyện người dân xung quanh trộm đường ray.

Lão trưởng làng không còn cách nào, chỉ có thể rút các công nhân thành lập đội tuần tra, ngày đêm tuần tra trên đường sắt không ngừng, thấy người trộm đường ray, đánh đến chết ngay, không đánh chết thì đưa về quê nhà của kẻ ăn cắp để đi diễu phố, cuối cùng bị đưa tới đại lao của quan phủ.

Dưới sự trấn áp của đội tuần tra, chuyện trộm cắp đường ray mới giảm bớt phần nào.

Lỡ như đội tuần tra giải tán, nếu người nhớ thương đường ray lại tới trộm cắp thì phiền phức lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui