Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Ngươi mù sao? Không nhìn thấy lệnh bài à?”

Người hầu lại giơ lệnh bài lên.

Hầu Tử bước lên, cầm lấy lệnh bài, xem xét vài lần: “Thực xin lỗi, bọn ta chưa từng nhìn thấy lệnh bài của phủ Quốc Công bao giờ, cho nên cần kiểm tra kỹ một chút, phiền các vị đợi ở đây một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay”.

Binh lính không hề biết Hầu Tử không chỉ kiểm tra lệnh bài, mà thật ra là đang trì hoãn thời gian gọi quân tiếp viện.

Advertisement

Nhưng hắn không hài lòng với thái độ của người hầu kia, cho nên khi nhìn thấy Hầu Tử làm khó đối phương, hắn lập tức hùa theo: “Đúng vậy, bọn ta không biết lệnh bài của phủ Quốc Công, cần phải kiểm tra thật kỹ!”

Với lý do này, nói gì cũng có lý.

Người hầu tức giận giậm chân mắng chửi, nhưng Hầu Tử không thèm để ý, cầm lệnh bài đi.

Advertisement


Hộ vệ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hầu Tử hồi lâu, sau đó phi ngựa tới bên cửa sổ xe ngựa, cúi người nói bên tai Văn Viên công tử: “Công tử, người lúc nãy có vấn đề”.

Văn Viên công tử bỗng trở nên căng thẳng, hỏi: “Có vấn đề gì?”

Thực ra hắn cũng thấy phản ứng của Hầu Tử có gì đó không ổn, nhưng hắn không thể nói cụ thể vấn đề ở đâu.

“Người đó vừa nhìn thấy chúng ta, cơ thể lập tức cứng đờ, hơn nữa còn vô thức nắm chặt cán đao, đứng tỏ hắn có ý đồ giết người”.

Hộ vệ nhỏ tiếng nói: “Còn nữa, những lời hắn nói đều rất kỳ lạ, ta nghi ngờ hắn đã nhận ra ta rồi”.

Văn Viên công tử nghe vậy, đồng tử lập tức co lại.

“Ngươi chắc chứ?”

Đây là điều khiến hắn lo lắng nhất.

“Chuyện này không thể xác định được, ta đã cẩn thận lắm rồi, nhưng không phải cũng bị Kim Phi tìm thấy Đường Tiểu Bắc đó sao?”


Hộ vệ lắc đầu: “Có thể ta đã để lộ khuyết điểm ở chỗ khác, bản thân không nhận ra, nhưng người này đã phát hiện ra rồi. Nếu đúng như vậy thì hắn chỉ đang lấy cớ kiểm tra lệnh bài, thật ra là đang đợi cứu binh tới”.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Văn Viên công tử cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, trong lòng hơi nôn nóng.

“Nếu ta đoán đúng, với tính cách của Kim Phi, chúng ta ở lại đây sẽ rất nguy hiểm”.

Hộ vệ nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi thành. Cho dù ta đoán sai thì cùng lắm là nhờ lão gia Quốc Công gửi một bức thư cho quận trưởng quận Quảng Nguyên sau là được”.

“Đúng, đúng!”

Văn Viên công tử nghe vậy, mắt lập tức sáng rực lên.

Hắn là người thân của nhánh chính Quốc Công, ra khỏi cổng thành có là gì?

Không cần thư của Quốc Công, cha hắn gửi thư cho quận trưởng cũng đủ rồi.

Nghĩ vậy, Văn Viên công tử lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu với hộ vệ.

Hộ vệ hiểu ý, nói với người hầu: “Công tử đang vội, không có thời gian đợi ở đây, mau đuổi bọn chúng ra cho ta”.

Tên người hầu này giỏi nhất là cáo mượn oai hùm, lúc công tử chưa lên tiếng, hắn cũng không dám tự mình làm chủ, bây giờ đã có sự hậu thuẫn của công tử, hắn như có được thanh kiếm sắc bén, bỗng trở nên vô cùng kiêu ngạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui