“Tiên sinh, đây là cái gì?” Mạc Thành nhìn cái rương tò mò hỏi.
Trong rương có một hàng ống thép và một chiếc xẻng nhỏ kỳ lạ, Mạc Thành chưa từng thấy thứ như vậy bao giờ.
“Cái này gọi là xẻng Lạc Dương, nó có thể giúp ngươi xúc đất dưới lòng đất!” Kim Phi nói, lấy ống thép và xẻng nhỏ ra, làm mẫu cho Mạc Thành xem.
Thời phong kiến rất chú trọng đến quàn linh cữu và mai táng, rất nhiều phần mộ của nhà quyền quý đều có rất nhiều chú trọng, ngoài phần lăng mộ bên ngoài, còn có lớp đất nện và ụ đất bít lại.
Xẻng Lạc Dương thực chất là một công cụ trộm mộ, có thể xúc lớp đất ngầm sâu mấy mét thậm chí hơn mười mét dưới mặt đất, từ chất đất mà phân tích phía dưới có lăng mộ hay không.
Khai thác mỏ là một bộ phận rất quan trọng trong kế hoạch cứu trợ thiên tai ở Trung Nguyên, nhưng công nghệ và thiết bị khai thác mỏ ở thời phong kiến còn hạn chế, thông thường chỉ khai thác các mỏ bề mặt và mỏ nông, việc thăm dò cơ bản chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm.
Bên trên các mỏ nông, lớp đất đá bề mặt thường có những biến đổi do ảnh hưởng của khoáng chất.
Ví dụ, trên mặt đất phía trên mỏ đồng sẽ hình thành rất nhiều muối đồng màu xanh lam, trên một số mỏ kim loại có thể có magnetit, nông dân cuốc ruộng mà phát hiện có nam châm hút bám lên cuốc thì phải báo cáo cho quan phủ.
Kim Phi không nghiên cứu địa chất, cũng không có phương pháp thăm dò tốt hơn, nhóm Mạc Thành đi ra ngoài tìm mỏ thường sử dụng phương pháp truyền thống khi thăm dò, phương pháp thăm dò tương đối đơn giản và họ chỉ có thể thăm dò các mỏ bề mặt lộ ra trên mặt đất, nếu có khoáng sản ẩn dưới lòng đất, cho dù chỉ cách mặt đất một hai mét thì bọn họ khó có thể phát hiện được.
Mấy năm nay có thể tìm được mấy mỏ khoáng sản là vì Kim Phi đại khái biết được vị trí của những mỏ khoáng sản này, điều này khiến phạm vi tìm kiếm nhỏ hơn nhiều và có mục tiêu hơn.
Bao gồm cả mỏ than mà nhân viên kỹ thuật lần này tìm thấy ở Phong Lăng, trước khi đến đó Kim Phi đã nói với người đó rằng mỏ than chỉ cách bờ nam sông Hoàng Hà có vài dặm, nhân viên kỹ thuật chỉ cần tìm kiếm trong phạm vi này.
Cộng thêm một chút may mắn mới có thể thuận lợi như vậy.
Sau khi viết thư cho Trương Lương, Lưu Thiết, Kim Phi luôn tự hỏi làm sao để gia tăng xác suất tìm mỏ thành công, y đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều bị giới hạn bởi thiết bị và kỹ thuật, không thể thực hiện, mãi đến khi trong làng có cụ già qua đời, Kim Phi nhìn thấy đội ngũ đưa tang mới đột nhiên nhớ ra xẻng Lạc Dương.
Lúc sau hai ngày, Kim Phi ở rịt trong phòng thí nghiệm, bắt đầu thiết kế và chế tạo xẻng Lạc Dương.
Bất kể là ở đâu, trộm mộ một ngành công nghiệp trong bóng tối, cho nên những kẻ trộm mộ không thể làm ra các công cụ quá tinh vi, kết cấu của xẻng Lạc Dương không phải là quá phức tạp, rất nhiều thợ rèn phô đều có thể làm được, đối với Kim Phi mà nói cũng chỉ là chuyện đơn giản.
Bận việc mấy ngày, Kim Phi mang theo hai thợ rèn thủ công rèn một bộ xẻng Lạc Dương.
Vốn y dự định sau này sẽ phái người đi Trung Nguyên, nhưng y còn chưa tiễn người đi, thì Mặc Tành đã phải đi Trung Nguyên.
xẻng Lạc Dương thao tác không khó, đầu tiên đập chiếc xẻng nhỏ xuống đất, sau đó rút ra, đất ngầm sẽ được đưa ra ngoài.
Kim Phi lắp ráp chiếc xẻng Lạc Dương rồi làm mẫu nó cho Mạc Thành ở sân sau nhà anh ta.
“Huynh xem, đây là một tấc đất dưới lòng đất." Kim Phi giải thích, chỉ vào đất bị xẻng đưa ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...