Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Lưu Thiết và Điền tiên sinh vừa đi vừa nói chuyện và theo tiểu đoàn trưởng đi tới nha huyện.

Các nhân viên hộ tống đã đợi sẵn ở đây, sau khi nhìn thấy Lưu Thiết, họ đứng thành hai hàng bên cạnh công đường như những nha dịch, chờ Lưu Thiết ngồi vào ghế chính ở giữa.

Đó là vị trí của huyện thái gia.

Nhưng Lưu Thiết không ngồi xuống, mà đứng ở giữa công đường, hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Kho lương đã được phong toả chưa?”

“Đã phong tỏa”, đại đội trưởng chịu trách nhiệm phong tỏa kho lương lập tức đứng ra: “Không chỉ kho lương của nha huyện đã bị phong tỏa, mà kho chứa của các tiệm ngũ cốc lớn cũng đã bị phong tỏa, hiện tại người của ta đang thống kê số lượng”.


"Tốt lắm, ngay khi thống kê xong số lượng hãy báo lại cho ta!" "Vâng!", đại đội trưởng vội vàng gật đầu.

"Từ giờ đây sẽ là căn cứ của chúng ta”, Lưu Thiết nhìn quanh: "Thu dọn một căn phòng, dùng làm phòng họp. Quan văn thư của các tiểu đoàn sẽ tới họp!"

Tiêu cục Trấn Viễn áp dụng thể chế lãnh đạo kép, các đơn vị trên cấp đại đội có hai chức vụ: đại đội trưởng và quan văn thư. Đại đội trưởng chịu trách nhiệm chỉ huy chiến đấu, còn quan văn thư chịu trách nhiệm về công tác tư tưởng.

Bây giờ huyện Phong Lăng vừa mới bị chiếm đóng, phải luôn đề phòng kẻ thù phá hoại, cần người chỉ huy chiến đấu túc trực. Việc ứng phó với những xung đột có thể bùng phát bất cứ lúc nào, chỉ có thể để quan văn thư xử lý.

"Tướng quân, bên kia có sẵn một phòng họp, dọn dẹp qua một chút là có thể dùng làm phòng nghị sự của chúng ta', đại đội trưởng nhanh chóng nói: "Nơi ở cũ của huyện lệnh cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu tướng quân cần nghỉ ngơi, ngài có thể đến đó bất cứ lúc nào”.

Theo kế hoạch tác chiến Kim Phi giao cho bọn họ, chiếm giữ huyện Phong Lăng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, sau đó bọn họ sẽ lấy huyện Phong Lăng làm căn cứ, cố gắng mở rộng địa bàn ra xa nhất có thể để đặt nền móng cho việc bình định Trung Nguyên trong tương lai.

Sau này Lưu Thiết có thể phải sống lâu dài ở nha huyện huyện Phong Lăng, cho nên sau khi đại đội trưởng chiếm nha huyện, anh ta đã lập tức bố trí nhân viên hộ tống đến dọn dẹp nơi ở của Lưu Thiết.


“Chúng ta đi họp trước đi!” Lưu Thiết dẫn đầu đoàn người đi về phía phòng nghị sự.

Trong hai ngày tiếp theo, những nhân viên hộ tống đã tuần tra cẩn thận huyện Phong Lăng, tiến hành đăng ký, điều tra dân số sơ bộ và cấp thẻ nhận dạng cho. mọi người dân.

Công việc thống kê lươmg thực cũng đã kết thúc. Theo kết quả thống kê, kho. lương của nha huyện và kho lương của các tiệm ngũ cốc lớn cộng lại đủ nuôi sống người dân toàn huyện trong ba năm.

“Số liệu thống kê không sai phải không?” Lưu Thiết có chút không tin cầm bảng thống kê lên, xem lại một lần.

Hai ngày qua Lưu Thiết cũng đã đi xung quanh huyện Phong Lăng và nhận thấy cuộc sống của bách tính rất khó khăn. Đến giờ ăn, không tới một nửa dân số nơi này nổi lửa nấu cơm. Nhiều gia đình chỉ ăn một bữa mỗi ngày, có gia đình hai ngày mới ăn một bữa.

“Ta đã kiểm tra rồi, không có sai sót nào trong khâu thống kê cả”, Điền tiên sinh thở dài: “Trước đây dân chúng bị bóc lột quá tàn bạo, đến nỗi dân số giảm mạnh.


Binh phủ cướp lương thực của bách tính, sau đó huyện lệnh ra lệnh đem số lương thực này tích luỹ trong kho lương của nha huyện.

Đợi đến khi bách tính đói khát đến không thể chịu nổi nữa rồi sẽ đem bán với giá cắt cổ!.

Hai tiệm ngũ cốc lớn nhất huyện thành đều do Trương gia và Vương gia ở địa phương làm chủ. Bọn chúng có cùng ý tưởng với huyện lệnh nên cũng vận chuyển một phần ngũ cốc do bọn thổ phỉ thu thập được đến kho lương của mình ở huyện thành”.

Ở thời đại này, bách tính cũng phải tìm đường sống cho mình. Cho dù binh phủ có bóc lột đến đâu thì cũng không thể lấy đi hết mọi thứ trong nhà họ. Những người có thể sống sót đến hôm nay đều là do đã lén lút giấu đi một số lương thực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui