Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Mỏ ở gần sông sao?” Cửu công chúa suy nghĩ một lát: “Trực tiếp ở cạnh bờ thì ta thực sự không nhớ rõ, nhưng ta biết có một vài mỏ khoáng sản cách bờ hồ không xa.”

“Cách không xa cũng được!” Kim Phi hỏi: “Ở đâu?”

Khoáng sản là cơ sở để phát triển công nghiệp, nếu có khoáng sản thì phái một số nhân viên hộ tống đi trấn thủ cũng đáng giá.

“Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa...” Cửu công chúa quan sát bản đồ một hồi gần khu vực nhánh sông Trường Giang, ta nhớ được nhiều như vậy, ở khu vực sông Hoàng Hà cũng nhớ một ít!”

Trung Nguyên mà Đại Khang nói đến, đại khái là khu vực sông Hoàng Hà. Từ phía Nam đến sông Ho: ¡ tiến về phía nam chính đồi núi và đất đồi không thích

hợp để trồng trọt, dân số cũng ít hơn rất nhiều.

Vì vậy Cửu công chúa khá quen thuộc với khu vực sông Hoàng Hà. “Xung quanh Hoàng Hà cũng được.” Kim Phi vội nói.


Thế là Cửu công chúa lại chỉ thêm vài chỗ trên bản đồ, nói rõ từng nơi có những khoáng sản gì.

Điều khiến cho Kim Phi hứng thú là trong đó còn có một mỏ than, mặc dù ở vùng trung du sông Hoàng Hà, nhưng cũng coi như là một thu hoạch bất ngờ.

“Nếu kế hoạch lần này có thể tiến hành thuận lợi, nói không chừng còn có thể làm gia tăng tiến độ bình định Trung Nguyên, chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận hơn một chút!”

Kim Phi quan sát bản đồ, hai mắt sáng lên.

Y vốn chỉ muốn cứu trợ một vài nạn dân, những mấy người cùng nhau thương lượng, Kim Phi phát hiện việc có thể làm còn nhiều hơn nữa.

Chỉ cần đoạt lấy một tòa thành trì là đồng nghĩa với việc cắm một cây đỉnh vào Trung Nguyên, hoạt động tốt thì sẽ trở thành cứ điểm tiến công phản công lại Trung Nguyên, những nạn dân nhận được cứu trợ, cũng sẽ trở thành nguồn binh lực tấn công Trung Nguyên!

Cửu công chúa, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng hiểu ra được điểm này, ai nấy đều trở lên kích động.

Ngay trong đêm hôm đó, bốn người ở trong ngự thư phòng bàn bạc cả một đêm, lập ra bước đầu của kế hoạch.

Trời vừa hửng sáng, vài chiếc phi thuyền đã lần lượt xuất phát, mang theo thư tay của Kim Phi và Cửu công chúa đi tới các nơi.

Thiết Thế Hâm nhìn phi thuyền cất cánh, trong lòng vô cùng cảm khái.


Cứu trợ thiên tai chắc chắc là một việc lớn, trước đây khi làm quan ở kinh thành, việc này đừng mong kết thúc trong một tháng, đợi sau khi ồn ào cho ra được kết quả rồi lại truyền lệnh xuống từng bậc từng bậc một, khi lương thực cứu nạn thiên tai đến tay nạn dân, nạn dân cũng đã gần như là chết đói.

Nhưng ở Xuyên Thục, bốn người Kim Phi Cửu công chúa chỉ cần một đêm là đã lập ra kế hoạch, trời vừa sáng đã gửi thông báo đi rồi.

Cho tới bây giờ, Thiết Thế Hâm vẫn cảm thấy giống như nằm mơ. Nhưng ông ta cũng biết không phải là Kim Phi không coi trọng, ngược lại bởi

vì rất coi trọng, lo lắng cho nạn dân không chống đỡ được nên mới vội vàng như vậy.

Giang Nam, ở gần Trường Giang có một bến tàu, bên cạnh bến tàu có một quân doanh.

Trương Lương ăn trưa xong, đang chuẩn bị đi ngủ trưa thì nhìn thấy một chiếc phi thuyền đáp xuống trên khu đất trống.

Thấy số thứ tự trên phi thuyền, Trương Lương vội vàng đi ra từ nhà ở tập thể.

Bến tàu này là một trạm cung ứng, mỗi ngàu có ít nhất mấy chiếc thuyền lầu vào đây để bổ sung nhiên liệu.


Khi cập bến, người đưa thư sẽ để lại báo và thư, sau đó mang tấu chương của Trương Lương và thư của các tướng sĩ đi.

Bây giờ lại đặc biệt dùng một chiếc phi thuyền tới truyền tin, chứng tỏ là có việc gấp.

Tới sân bay, nhân viên hộ tống ở trên phi thuyền đã đi xuống.

Thấy Trương Lương, nhân viên hộ tống chào quân đội, sau đó rút một phong thư từ trong lòng ra: “Tướng quân ngài tới thật đúng lúc, đây là thư mà tiên sinh gửi cho ngài, bảo ta phải đưa tận tay ngài!”

Trương Lương chào lại bằng quân lễ, nhận lấy phong thư, kiểm tra con dấu, sau đó xé phong thư ngay tại chỗ.

Chỉ nhìn vài hàng chữ, sắc mặc Trương Lương lập tức trở lên nghiêm túc, quay đầu nhìn đội trưởng cận vệ: “Thông báo cho tất cả các tướng lĩnh từ tiểu đoàn trưởng trở lên, nửa tiếng sau tới phòng làm việc của ta họp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui