“Thiết lập điểm hỗ trợ thiên tai ở tuyến đường thủy, mỗi ngày dùng ca-nô để vận chuyển lương thực sao?” Ánh mắt Kim Phi sáng lên: “Cách này không tồi!”
Trung Nguyên hỗn loạn, đi bằng đường bộ nhất định sẽ không đi được, vậy chỉ có thể đi bằng đường thủy.
Nếu như thiết lập điểm hỗ trợ thiên tai trên tuyến đường thủy thì không cần phải phái người duy trì trật tự, chỉ cần đi phát cháo mỗi ngày là được, thậm chí có thể nấu cháo ở nơi khác, sau đó dùng ca-nô kéo tới điểm hỗ trợ thiên tai là được.
“Chúng ta có thể học tập Đông Hải, để cho mọi người ở điểm hỗ trợ thiên tai đọc báo giấy tuyên truyền Xuyên Thục, sau này khi phản công lại Trung Nguyên thì cũng sẽ có một lượng cơ sở quần chúng nhất định.” Tiểu Ngọc nói.
“Học tập Đông Hải sao?”
Thiết Thế Hâm đích thân tham dự hạng mục tân thành nên có cảm nhận khá sâu sắc, nghe thấy Tiểu Ngọc nói như vậy, ông ta chợt nảy ra một ý tưởng: “Tiên sinh, chúng ta đã phát cháo rồi, vậy tại sao không phát động nạn dân tạo ra giá trị giống với Đông Hải chứ?”
“Ý của Thiết đại nhân là?” Kim Phi cũng trở lên hứng thú.
“Tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tự mình xây dựng điểm hỗ trợ thiên tai chứ? Có thể đánh hạ một hai tòa thành trì để làm địa điểm hỗ trợ thiên tai là được mài!” Thiết Thế Hâm nói: “Mỗi thành trì đều có ít nhất mấy hộ gia đình lớn, bọn họ nhất định sẽ có lương thực dự trữ, sau khi chúng ta cướp thành trì, không cần vận chuyển lương thực đã có thể triển khai cứu nạn, nếu xung quanh thành trì này còn có cả mỏ, vậy thì càng tốt...”
Thiết Thế Hâm còn chưa nói xong, Kim Phi lại đột nhiên đứng dậy: “Sao ta lại không nghĩ ra? Sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ?”
Vừa lẩm bẩm, y vừa sải bước tới kệ, lấy ra một tấm bản đồ.
Dựa theo kế hoạch lúc trước của Kim Phi, y chỉ muốn tìm một vài vị trí thích hợp ở khu vực thượng nguồn nhánh sông Trường Giang để tiến hành cứu nạn.
Nhưng những gì Thiết Thế Hâm vừa nói đã khiến Kim Phi chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy, tại sao mình lại phải xây dựng điểm cứu nạn chứ, cứ trực tiếp đánh hạ thành trì để làm điểm cứu nạn không phải là tốt hơn sao?
Nhất định tòa thành nào cũng có kho lương thực, cướp kho lương thực thì cũng tiết kiệm luôn cả khâu vận chuyển lương thực.
Hơn nữa xung quanh thành trì đều là tường thành, không chỉ có thể che gió che mưa, mà còn có lợi trong việc phòng thủ.
Nếu như xung quanh có khoáng sản, nạn dân còn có thể khai thác, tự nuôi sống bản thân.
Đúng là một mũi tên trúng một bầy nhạn.
Kim Phi trải bản đồ lên mặt bàn, nhìn mấy nhánh sông Trường Giang, nhớ lại những chỗ nào có khoáng sản.
“Phu quân đang tìm xem chỗ nào có khoáng sản sao?” Cửu công chúa tiến lên chỉ vào mấy chỗ trên bản đồ: “Chỗ này có một mỏ đồng, chỗ nào có một mỏ. sắt, chỗ này cũng có một mỏ đồng!”
“Sao bệ hạ lại biết được ở chỗ đó có mỏ?” Tiểu Ngọc tò mò hỏi.
“Hồi trẫm còn ở kinh thành, thường xuyên phê duyệt tấu chương, khoáng sản quan trọng như vậy, trẫm tất nhiên là biết rồi.” Cửu công chúa trả lời.
Dòng tiền tệ chính của Đại Khang là tiền đồng, vì vậy mỏ đồng không chỉ là một loại khoáng sản, mà còn là nguồn tài chính của triều đình, mỗi lần phát hiện ra một mỏ đều sẽ vô cùng coi trọng, tất nhiên Cửu công chúa biết.
Mặc dù đời trước Kim Phi có học qua kiến thức về phương diện khoáng sản, nhưng y chỉ nhớ rõ những mỏ khoáng sản lớn nổi danh, có một vài mỏ nhỏ y thực sự không biết.
Kỹ thuật thăm dò khoáng sản của Đại Khang còn lạc hậu, hiện giờ những tài nguyên khoáng sản có thể phát hiện ra được, cơ bản đều là mỏ lộ thiên. Những khoáng sản này ở đời trước của Kim Phi có lẽ đã bị khai thác hết từ thời đại phong kiến rồi, những chỗ mà vừa nãy Cửu công chúa chỉ, Kim Phi không hề biết.
Nếu Cửu công chúa đã ở đây, Kim Phi cũng không cần nghĩ nữa, trực tiếp hỏi: “Còn nữa không, tốt nhất là gần ở gần sông, nơi mà ca-nô có thể đi tới được ấy?”
Những chỗ mà vừa nấy Cửu công chúa chỉ, có lẽ là những mỏ lớn khá nổi danh ở Đại Khang, nhưng cách con sông khá xa, cho dù có khai thác được, cũng không chắc có thể vận chuyển đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...