Vừa rồi, không chỉ có Thiết Chùy không nhận ra Tiểu Lưu, mà Kim Phi cũng không nhận ra.
Tiểu Lưu đi theo Thiết Thế Hâm đến từ Kim Xuyên, sau đó đến khởi động hạng mục thành phố mới, dưới tay Từ Cương đang thiếu người, mới để Tiểu Lưu ở lại để hỗ trợ.
Công việc chính của bọn họ ở Kim Xuyên là làm quy hoạch và kiểm tra kế hoạch, được coi như quan văn, họ dành phần lớn thời gian ở trong văn phòng, thỉnh thoảng đến công trường cũng sẽ quay lại, nhưng ở Đông Hải, do thiếu người nên bọn họ phải ở lại công trường suốt, chỉ trong mấy chục ngày ngắn ngủi, Tiểu Lưu đã hoàn toàn thay đổi lớn.
Chưa kể việc anh ta gầy một vòng lớn, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của anh ta bị gió thổi và phơi năng đến mức cực kỳ thô ráp, da trên tay cũng bị nứt nẻ, nếu không phải quần áo và đầu tóc vẫn còn gọn gàng thì gần như giống hệt với những công nhân đang làm việc này.
Thảo nào Thiết Chùy nói đùa rằng Tiểu Lưu đã tìm người tình, xem ra tình trạng thực sự rất tệ.
Không chỉ Tiểu Lưu, mà ngay cả tình trạng của Từ Cương cũng tệ hơn nhiều so với lần gặp nhau trước đó, chỉ là dù sao thì Từ Cương cũng là quận trưởng, phần lớn thời gian làm việc trong nhà, tay và mặt không thô ráp như Tiểu Lưu, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện được là Từ Cương cũng đã gầy một vòng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Kim Phi nhắc nhở: "Từ đại nhân, cho dù bận rộn đến đâu thì cũng phải chú ý đến cơ thể, không có một cơ thể tốt thì làm sao làm tốt công việc được?"
"Chúng ta cũng không có cách gì khác mà, cách đây không lâu đột nhiên có nhiều người tị nạn đến như vậy, chúng ta chỉ có mấy người này, tìm bệ hạ và Thiết đại nhân để xin thêm người nhưng cũng không cho, mọi người chỉ có thể làm liên tục.”
Khóc than đương nhiên là phẩm chất cơ bản của các quan địa phương, Từ Cương nhân cơ hội này mà khóc lóc kể lể: “Tiên sinh, ngài quay về Xuyên Thục, hãy gửi cho ta thêm một số người đi, nếu không thì đám Tiểu Lưu thực sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi!
Chúng ta hơi mệt cũng không sao, nhưng ngài cũng biết tình hình ở Đông Hải mà, nếu vì cơ thể của chúng ta mà làm cho hạng mục bị chậm trễ thì chúng †a không thể gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuộc sống của người dân cũng càng ngày càng khó khăn, trước đây có thổ phỉ cản trở, người tị nạn ở Đông Hải không thể quay về quê hương, người tị nạn ở quê hương cũng không thể đến Đông Hải được.
Nhưng bây giờ thổ phỉ chặn đường đã bị đội bảo vệ do Khánh Mộ Lam dẫn đầu tiêu diệt rồi, con đường chính giữa Đông Hải và Trung Nguyên cũng đã được khôi phục sự thông suốt rồi.
Chỉ vì trước đây bọn họ bị thổ phỉ bắt nhốt, cộng thêm họ được biết có thổ phỉ, người tị nạn còn tồn đọng trong lãnh thổ của bọn cướp phương Tây đã lên tới hàng trăm nghìn người.
Sau khi thổ phỉ bị tiêu diệt, hàng trăm nghìn người đã đổ xô vào lãnh thổ của Đông Hải trong một thời gian ngắn.
Trong thời đại này, hàng trăm nghìn người tị nạn đói khát là một gánh nặng vô cùng nặng nề đối với bất kỳ thế lực nào, nếu xử lý không tốt thì rất dễ dàng dẫn đến tình trạng rối loạn, thậm chí sẽ làm phản.
Từ khi Từ Cương nhận chức đến giờ, không có một đêm nào ngon giấc, sợ xuất hiện chỗ sơ suất ở đâu, khiến cho người tị nạn nổi loạn.
Thật ra, đây cũng là lý do những quyền quý trốn ở phía sau màn, đào tạo thổ phỉ.
Kim Phi cau mày hỏi: “Bây giờ việc tiến hành bố trí cho người tị nạn như thế nào rồi? Có phát sinh mâu thuẫn gì hay không?”
“May mãn là trước khi tiên sinh rời đi đã từng dặn dò rồi, chúng ta biết rằng có một số lượng lớn người tị nạn sắp lao đến, nên đã chuẩn bị đầy đủ trước, sau khi những người tị nạn đến đây, đều có thể đảm bảo có đồ ăn và thức uống, rồi mới dần dần sắp xếp công việc, không gặp vấn đề gì lớn."
Từ Cương trả lời: "Trong số những người tị nạn khó tránh khỏi có một số người ham ăn biếng làm, và một số gián điệp xen lẫn trong đó, hoặc là những người bị gián điệp xúi giục và tẩy não, bọn họ không hài lòng với điều kiện chỗ ở, không hài lòng với đồ ăn, hoặc là muốn chen ngang vào làm việc, dù sao thì cũng là tìm đủ các loại lý do để tìm cớ gây chuyện, trong quá trình đó đã xảy ra mấy mâu thuẫn, nhưng đều được xử lý kịp thời, không xảy ra mâu thuẫn tập thể!"
"Vậy là được rồi,' Kim Phi khế gật đầu. Lúc nào cũng có những người không cảm thấy đủ, có nhà tập thể để che gió che mưa, bọn họ lại cảm thấy mấy chục người cùng ở trong một căn phòng như vậy thì quá chật chội, muốn ở một mình một phòng.
Thấy công nhân ăn cơm thoải mái, mình chỉ được nhận hai bát cháo cá mỗi ngày thì cảm thấy vừa khó chịu vừa không công bằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...